TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 120: Chương 120

Từ Trường Công dừng lại một lát, nhìn Dương Truy Vân.

"Đúng vậy, tiếp theo chính là tập quen, ngươi đánh quyền pháp ta dạy cho ngươi một lần, cũng dạy cho đám người Lưu Hổ thúc ngươi."

Dương Truy Vân ôm quyền đáp: "Vâng!"

Từ Trường Công xoay người trở lại xe ngựa, dựa vào mép xe ngựa, cẩn thận xoa nắn cánh tay.

Tê ——

Thật đau!

Trong xe ngựa, Lăng Vân Hàn cười khẽ, vén rèm lên: "Không ngờ Từ đại nhân cũng có ngày hôm nay."

Từ Trường Công xoa xoa cánh tay, cuộn tròn ngón tay: "Nha đầu này, khí lực thật lớn, thật lợi hại! Nếu như nàng sống ở thế gia võ tướng, Đại Thịnh chúng ta đoán chừng lại có thêm một vị nữ tướng quân."

Thật đáng tiếc.

Đáng tiếc nàng là người nhà nông bình thường, người nhà nông không có tài nguyên tốt, cũng không có cách nào đưa nàng đến quân doanh.

Dù sao quân doanh trước mắt vẫn không thu nữ tử, trừ phi ngươi có gia thế tốt.

Lăng Vân Hàn ngồi dựa vào đệm mềm, nhìn thoáng qua Dương Truy Vân.

"Người tiến vào quân doanh trước đó là Vũ gia cô cô, nàng có phụ huynh che chở, chỉ cần một lòng đánh trận là được, sau đó nàng quả nhiên đánh thắng không ít trận, phụ hoàng hạ chỉ phong nàng làm Cân Quắc đại tướng quân. Nhưng vị cô cô kia nói, nếu nàng không phải người Vũ gia, căn bản không tới phiên nàng mang binh, thậm chí trong quân doanh tùy tiện một tiểu binh tốt, chỉ cần là nam nhân đều dám chất vấn nàng."

Nhưng vị cô cô kia còn nói, nghi vấn nàng không cần phải để ý đến, nghe lời là được, nếu trên chiến trường dám không nghe lời, giết là được.

Nàng cũng quả thực sát phạt quyết đoán, dùng quân công làm cho tất cả mọi người câm miệng.

Một khắc này vẫn là lần đầu tiên hắn ta biết, nữ nhân không yếu hơn nam nhân, mà phụ hoàng của hắn ta càng nói cho hắn ta biết, người thượng vị không thể khinh thường bất kỳ một người nào, nhưng ngươi không thể để cho đối phương biết.

Ngươi muốn khống chế bọn họ, phải có thưởng có phạt, ngươi là người ở vị trí trên cao, ngươi có quyền quyết định sĩ đồ, hôn nhân, thậm chí sinh tử của bọn họ.

Quyền lực, thật sự là thứ tốt.

Lăng Vân Hàn rũ mắt xuống, hắn ta không rõ ràng mình đã mất đi cái gì, nhưng luôn cảm thấy có nhiều thứ thay đổi.

Cũng không biết...

Là tốt hay là xấu.

Từ Trường Công khẽ thở dài: "Ta thật sự muốn mang nha đầu Tiểu Vân này theo bên người, dạy dỗ nàng nhiều hơn, nàng thật sự là hạt giống tốt để luyện võ, nhưng đáng tiếc, chung quy chúng ta vẫn phải mỗi người đi một ngả, bởi vì con đường không giống nhau."

Từ Trường Công thật sự đáng tiếc, nếu không phải phải bảo vệ công tử, hắn ta thật sự muốn thu nàng làm đồ đệ.

Lăng Vân Hàn nói khẽ: "Vậy trong thời gian có hạn này dạy nhiều một chút, dù sao sau này cũng không có cơ hội gặp lại."

Từ Trường Công gật đầu: "Cũng đúng."

Dạy thêm người, để bọn họ học thêm một chút, cũng không uổng công bọn họ cùng đi qua một đoạn đường cùng nhau.

-

Dương Truy Vân vẫn luyện tập, cũng mang theo đám người Lưu Hổ ở phía sau cùng luyện tập, sau đó dần dần có càng nhiều thôn dân gia nhập.

Ngay cả một số tiểu hài tử cũng đang vung quyền.

Dựa theo cách nói của a nãi Dương Truy Vân - Phùng Quế Hoa, học võ còn không cần đóng tiền, chuyện có lợi như vậy vì sao không học, sau đó vội vàng bảo tôn tử tôn nữ đi học, bao gồm bà ấy còn quơ quơ quyền.

Văn Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, hốc mắt ấm áp.

Đúng vậy, tương lai trong mộng cũng có cảnh tượng như vậy, mọi người tự phát luyện võ, cố gắng bảo vệ quê nhà thật vất vả mới thành lập.

"Cha, ngày sau con dạy Tiểu Vân biết chữ, cha dạy Tiểu Vân binh pháp, liền dạy nội dung trong sách."

Thư phòng Văn gia quá lớn, dạng sách gì cũng có, mà con cháu Văn gia kể cả cô nương đều lấy việc đọc sách làm vinh dự.

Cha nàng học thức phong phú, binh pháp lại vì thích mà nhớ rất kỹ, vừa vặn có thể dùng để dạy Tiểu Vân.

Văn phu tử kinh ngạc nhìn nàng ấy: "Anh Nương?"

Văn Anh ánh mắt trầm tĩnh: "Cha, nếu không trở về Văn gia thì cũng nên chọn một con đường khác."