Thanh âm của Nhậm Thu Ly lại vang lên: "Hai vị chân nhân! Các ngươi đều không còn là người chơi cờ nữa, thì đừng nên bàn luận ván cờ, cũng không cần chỉ điểm giang sơn. Hiện tại người cầm cờ là Văn Cảnh Tú, y là tử tôn của ngươi Văn Trung, là quân vương của ngươi Cao Chính. Ván cờ này đi đến nước này, Việt Quốc còn có thể quay đầu lại sao? Làm tốt bổn phận quân cờ, hoặc còn có một đường sinh cơ – giết kẻ trước mặt các ngươi, tranh thủ vì Việt Quốc!"
Lời nói của ả không khách khí, nhưng từng chữ từng câu, đều có Ngọc Tỉ chống lưng. Trong dòng sông lịch sử Việt Quốc, nó chứa đựng quyền bính tối cao.
Tam Muội Chân Hỏa càng thêm rực rỡ, cái kén tối thời không đã mỏng đi trông thấy, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng Nhậm Thu Ly bên trong.
Khương Vọng im lặng nhìn chằm chằm cái kén tối này, nâng kiếm nhưng chưa động.
Nhưng thế của hắn đã căng cứng, như cung giương hết cỡ, tựa hổ gồng lưng, chỉ đợi thời khắc mấu chốt, tung một kiếm chí mạng về phía Nhậm Thu Ly.