Lúc này, Chu Tự tìm được một đàn bò rừng, số lượng ít nhất cũng phải mấy chục con, nhìn qua thì hoàn toàn đen thui, nhưng lại không hề nhỏ chút nào.
Một số con bò rừng đang gặm cỏ xung quanh, trong khi những con khác lội thẳng xuống con sông gần đó, có vẻ như chúng muốn lợi dụng dòng nước chảy của sông để làm mát cơ thể tránh cái nóng.
Thành thật mà nói, bò rừng không phải là mục tiêu mà Chu Tự mong muốn nhất, nếu có thể hắn vẫn hy vọng tìm được một đàn ngựa hoang.
Từ đó, vấn đề hiệu quả vận chuyển có thể được giải quyết, đồng thời bộ tộc của bọn họ có thể bắt đầu nuôi dưỡng các đơn vị kỵ binh.
Nhưng bò rừng cũng tốt, mặc dù kỵ binh không có, nhưng bò rừng có sức chịu đựng tốt hơn ngựa hoang, đồng thời sau khi được huấn luyện đúng đắn, chúng cũng có thể được sử dụng để cày ruộng, so với ngựa thì càng có lợi hơn cho sự phát triển của bộ tộc bọn họ.
Hai lựa chọn này đều có ưu và nhược điểm riêng.
Chu Tự hiện đang mong muốn nâng cao sức mạnh quân sự của mình, đó là lý do chính khiến hắn hy vọng tìm thấy những con ngựa hoang, giải phóng đơn vị kỵ binh.
Nhưng vì không tìm được nên hắn đương nhiên sẽ không cứ mãi để ý mà nhanh chóng chuyển sự chú ý sang con bò rừng trước mặt.
Bò rừng về cơ bản đáp ứng nhu cầu của bộ tộc của bọn họ ở giai đoạn này, nhưng điều này không có nghĩa là công việc tiếp theo sẽ dễ dàng.
Mặc dù là động vật ăn cỏ nhưng thể chất của bò rừng vẫn ở đó, theo cơ thể nhân loại bình thường, nếu bị trúng đòn không chết cũng tàn phế…
- Có quá nhiều bò rừng, nếu chúng ta bắt bò rừng sẽ khiến làm đàn bò rừng giật mình, nếu để chúng nổi điên thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Rõ ràng là số lượng là quá nhiều đối với bọn họ bây giờ, chưa chắc là một điều tốt.
Suy nghĩ quay cuồng, Chu Tự suy nghĩ mấy giây liền nảy ra một ý tưởng.
- Ta sẽ dùng khô lâu binh quấy nhiễu đàn bò rừng trước, khiến chúng bỏ chạy tứ phía, nhân cơ hội chúng bỏ chạy, chúng ta sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn để xem có bắt được một hai con về không rồi tính tiếp.
Một khi nguyên đàn bò rừng nổi điên lên, đừng nói là mấy người bọn họ, cho dù có là cả doanh trại cũng sẽ bị san phẳng thành bình địa.
Việc cố gắng bắt một đám chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Trước tiên tìm cơ hội bắt lấy một hai con, tiến hành từng bước một, điều này cho thấy đầu óc của Chu Tự vẫn rất lý trí.
Sau khi xác nhận kế hoạch với đám người Chu Trọng Sơn và Diệp Kinh Hồng, Chu Tự nhanh chóng lẳng lặng kích hoạt sức mạnh của chân ngôn.
“Truyền Hoán Khô Lâu Binh!”
Xét đến khả năng đặc biệt của thủ lĩnh, trong hành động này, bọn họ tạm thời mang theo một nhóm khô lâu binh để thủ lĩnh sử dụng.
Đồng thời, trên thảo nguyên này luôn có đủ loại bộ khô lâu, vì vậy Chu Tự trực tiếp dùng đến “Truyền Hoán Khô Lâu Binh” để xem liệu hắn có thể thu thập một số khô lâu binh từ nơi hoang dã hay không.
Khi sức mạnh của chân ngôn lan rộng, trong phạm vi có tác dụng, một phần đất đột nhiên bung ra, những bàn tay khô lâu bắt đầu nhô ra khỏi mặt đất, mấy khô lâu đã bị chôn vùi không rõ thời gian, vào lúc này lại được nhìn thấy ánh sáng ban ngày!
Lần này bọn họ mang theo mười bộ khô lâu, điều bất ngờ là thủ lĩnh của bọn họ thế mà triệu hoán hai mươi ba mươi khô lâu binh, tính cả mười bộ khô lâu mà bọn họ mang theo, số lượng khô lâu bất ngờ lên tới con số bốn mươi.
Lúc này, ngay cả Chu Tự cũng không ngờ tới mà bật cười.
Bởi vì tại thời điểm này, hắn nhận ra rằng trong thời đại mà xác chết có thể nằm rải rác trong tự nhiên, giá trị của chân ngôn “Truyền Hoán Khô Lâu Binh” có thể lớn hơn những gì hắn tưởng tượng trước đây!
Không hề chậm trễ, sau khi đám khô lâu binh tập hợp lại, chuyển động của đám khô lâu binh xung quanh đã thu hút sự chú ý của con bò rừng ở một mức độ nhất định.
Chỉ là những khô lâu binh này tạm thời không gây ra mối đe dọa nào cho đàn bò rừng nên hiện tại chúng vẫn đang trong trạng thái chờ xem.
Nhưng có thể cảm thấy sự cảnh giác của chúng đã tăng lên.
“Cường Hóa Khô Lâu Binh!”
“Cường Hóa Tốc Độ Khô Lâu Binh!”
Vì muốn làm náo loạn đàn bò rừng khiến chúng bỏ chạy tứ phía nên đã tăng cường độ nhất định cho khô lâu binh để tăng cường khả năng uy hiếp của bọn chúng.
Dáng vẻ lắc lư từ từ thông thường chắc chắn thiếu sự uy hiếp.
Đừng để đến lúc đám khô lâu binh xong lên bị một chân của bò rừng đạp nát, hiệu quả gì cũng chẳng có thế thì quá hài hước rồi.
Được nhiều chân ngôn của Chu Tự tăng sức mạnh, những khô lâu binh đã tấn công rất hung hãn, số lượng và quy mô rất lớn, có thể nói là khiến đàn bò rừng sợ hãi chạy đi nhanh chóng.
Hiển nhiên vì là loài động vật ăn cỏ, bò rừng tuy có khả năng chiến đấu tốt nhưng ý thức chiến đấu của nó không mạnh như vậy, khi gặp phải vật gì đó thì phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.
Trong quá trình này, Chu Tự đã thi triển “Động Sát Chi Nhãn”, thoáng nhìn thấy một con bò rừng trưởng thành trong đàn bò rừng, theo sau là hai con bò rừng nhỏ chỉ cao tới bắp đùi của nó.
Lúc này, đàn bò rừng vội vã bỏ chạy trước sự tiếp cận của lũ khô lâu binh, hai con bò rừng non bối rối không biết chạy đi đâu, con bò rừng trưởng thành có vẻ là mẹ của chúng đang lo lắng canh giữ hai con non, muốn dẫn chúng cùng chạy đi theo.
Trong tình huống hỗn loạn này, Chu Tự vừa nhìn đã khóa chặt bọn chúng, đồng thời những khô lâu binh cũng tiến đến gần.
- Nhìn thấy con bò rừng dẫn theo hai con non không? Chính là chúng đấy!
Theo lệnh của Chu Tự, mọi người đều đồng loạt đáp lại.
Trong khoảng thời gian này, bò rừng mẹ nhận thấy những khô lâu binh đang tiếp cận mình và các con non, nó ngay lập tức trở nên hung dữ.
Móng bò cào đất vài lần rồi cúi đầu lao về phía trước!
Ngay lúc đó, trước mặt bò mẹ là những khô lâu binh đang lao về phía nó mỏng manh như tờ giấy, tấm lưới đánh chặn gồm gần bốn mươi khô lâu binh ngay lập tức bị xuyên thủng, bị va chạm trực diện khiến đám khô lâu binh tan vỡ năm bảy mảnh, đám người Chu Tự đừng từ xa nhìn thấy mà câm nín.
Tất nhiên, bây giờ không phải là lúc để ngạc nhiên, sức tấn công của con bò rừng nằm trong dự đoán của Chu Tự, mặc dù có rất nhiều bộ khô lâu bị đánh bật ra, nhưng một số khô lâu binh vẫn tiếp tục quấn lấy bò rừng mẹ.
Có bộ khô lâu ôm chân bò, có bộ ôm hai chiếc sừng rồi treo lủng lẳng trên người bò rừng mẹ.
Bò rừng dù sao cũng chỉ là một con bò rừng, trí thông minh có hạn, sừng và chân của nó bị các khô lâu binh quấn lấy, cảm giác có vật thể lạ trên cơ thể khiến bò rừng mẹ vô cùng lo lắng, vung đầu xoay đuôi muốn ném khô lâu binh trên người mình đi.
Trong quá trình này, Chu Tự đã sử dụng “Thao Khống Khô Lâu Binh” của mình để kéo những bộ khô lâu binh đang nằm rải rác lên một lần nữa, đồng thời ra lệnh cho những bộ khô lâu xung quanh quấn lấy chúng theo mọi hướng.
Trong khoảng thời gian này, Chu Trọng Sơn chớp lấy cơ hội, nhanh chóng ném sợi dây thòng lọng trong tay ra.
Đây là vũ khí trước đây bọn họ dùng để đối phó với quái vật nhện, sau này cũng dùng nó để đi săn.
Dây thòng lọng đảo một vòng qua bãi cỏ, nhiều lần vòng vào chân của bò rừng mẹ khiến bò rừng mẹ càng hoảng sợ.
Những người xung quanh kể cả Diệp Kinh Hồng thấy vậy cũng ném dây thòng lọng ra.
Sợi dây thòng lọng tiếp tục quấn quanh chân và bàn chân của nó, cuối cùng con bò rừng mẹ hoàn toàn mất thăng bằng, cơ thể nặng nề rơi xuống đất cái rầm.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca