TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 151: Huấn Luyện Bò Rừng

Bò rừng mẹ ngã xuống không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.

Bốn chiếc chân bị vướng vào nhiều sợi dây khiến nó không thể đứng dậy được nữa nhưng nó vẫn vùng vẫy, sức lực không hề yếu, đồng thời cuốn lên rất nhiều cát bụi khiến đám người Chu Trọng Sơn không dám lại gần chút nào.

Con bò rừng này rất mạnh, nếu cứ tùy tiện đến gần thì cho dù có bị quẹt trúng một chút cũng sẽ là bọn họ chịu thiệt.

- Để mắt kỹ đến nó, chỉ cần đảm bảo nó không đứng dậy là được.

Trong khi thông báo cho binh lính dưới quyền chú ý đến bò rừng mẹ, ánh mắt của Chu Tự nhanh chóng lướt nhìn qua hai con bò rừng non.

Hai con bò rừng non chỉ cao tới thắt lưng của hắn, chỉ cần vung sợi dây thòng lọng thôi là đã dễ dàng hạ gục hoặc khống chế được chúng nó, dễ đối phó hơn nhiều so với bò rừng mẹ.

Mất chút công sức đã bị bọn họ khống chế hoàn toàn được rồi.

Một trong những nguyên nhân Chu Tự để mắt đến chúng là vì dễ bắt.

Ngoài ra, một nguyên nhân nữa là theo hắn thấy, bò rừng non dễ thuần hóa hơn bò rừng trưởng thành.

Nhưng bò rừng mẹ rõ ràng không quan tâm đến điều này, khi nhìn thấy những gì xảy ra với hài tử mình, nó ngày càng điên loạn hơn.

Chu Tự thấy vậy lại chẳng hề quan tâm chút nào, tiếp tục để những khô lâu binh ở xung quanh tiếp tục di chuyển đến chỗ bò rừng mẹ nhằm tiêu hao thể lực của nó.

Phần khó khăn nhất của vấn đề này là bọn họ cần bắt sống bò rừng, việc này chắc chắn là tăng độ khó lên gấp bội.

So với giết chóc, bắt sống chắc chắn khó khăn hơn nhiều.

May mắn có khô lâu binh để sử dụng, trực tiếp để đám khô lâu binh lao tới tiêu hao sinh lực đối phương là được rồi.

Trong khi đó, những con bò rừng xung quanh cũng đã bỏ chạy mất dạng, như này giúp bọn họ tập trung hơn vào việc đối phó với bò rừng mẹ và hai bò rừng non.

So với bò rừng mẹ, hai con bò rừng non chắc chắn dễ đối phó hơn nhiều, sau mấy đợt tấn công đã nhanh chóng mệt tới mức thở hồng hộc.

Thấy thời cơ đã tới, Chu Tự nhanh chóng ra hiệu cho đám người Chu Trọng Sơn tiến lên buộc dây rọ mõm vào.

Gọi là dây rọ mõm thực chất là một sợi dây thòng lọng do Chu Tự làm thủ công, có thể dùng để quấn quanh cổ và đầu của một con vật, thòng lọng được làm từ vòng dây ghép với nhau tạo thành, ở một mức độ nhất định có thể điều chỉnh theo kích thước đầu và độ dày ở cổ của mục tiêu.

Sau khi trói thành công, mục tiêu càng vùng vẫy quyết liệt thì thòng lọng sẽ càng siết chặt hơn, khi mục tiêu thả lỏng và ngừng vùng vẫy, thòng lọng sẽ lỏng ra một chút.

Điều này cũng tránh được tình trạng mục tiêu vùng vẫy điên cuồng, cố gắng dùng sức kéo đứt thòng lọng, nếu dùng sức đến mức đó, rất có thể mục tiêu sẽ tự bóp cổ mình.

Động vật tuy không thông minh lắm nhưng cũng không đến mức ngu ngốc, vẫn có thể phân biệt được tốt xấu.

Khi còn nhỏ, gia gia của hắn đã dùng kiểu này để huấn luyện Đại Hoàng, rất có ích.

Đeo dây rọ mõm vào rồi, dưới tình huống bọn họ không làm ra bất kỳ hành động nào, hai con bò non sau khi đứng dậy từ dưới đất, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy.

Trước đó, vì cẩn thận nên Chu Tự đẩy ba người sang một bên, yêu cầu họ giữ chặt sợi dây rọ mõm trong tay.

Con bò rừng non đằng kia vừa chạy trốn đã bị người ta tóm ngay.

Với sức lực đối nghịch từ hai phía, sợi dây thòng lọng nhanh chóng siết chặt và bóp cổ con bò rừng non.

Hai con bò rừng nhỏ ngu ngốc đến mức lúc này vẫn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vòng cổ càng siết chặt thì chúng càng giãy dụa điên cuồng.

Tuy nhiên, tình trạng này không kéo dài bao lâu, bởi sau khi sợi dây thòng lọng thắt chặt đến một mức nhất định, con bò rừng non không còn thở nổi nữa.

Thiếu oxy sẽ dẫn đến mất sức, khiến hai chân trước của bò rừng non yếu đi và ngã thẳng xuống đất.

Với tình trạng tê liệt này, sau khi con bò rừng ngừng vùng vẫy, sợi dây thòng lọng hơi lỏng ra là có thể hít thở lại như thường.

Sau khi hít một hơi, con bò rừng non rụt rè đứng dậy khỏi mặt đất, rồi bất ngờ lại tiếp tục bỏ chạy như thể bất ngờ gặp phải tập kích.

Đáng tiếc, Chu Tự đã nhắc nhở bọn họ rằng chỉ số thông minh của con vật này có hạn, không thể có được trí nhớ nhanh như vậy nên người chịu trách nhiệm cầm thòng lọng trong suốt quá trình này không được lơi lỏng cảnh giác.

Sau khi con bò rừng non trốn thoát như vậy, sợi dây lại kéo căng ra, thòng lọng lại siết chặt.

E rằng phải trải qua quá trình này nhiều lần.

Trong lúc này, nhìn hai chú bò rừng non rơi vào tay bọn họ, bò rừng mẹ vừa tức giận vừa lo lắng.

Nhưng đám người Chu Trọng Sơn đã giữ chặt lấy chân của nó, khiến nó không thể nào đứng dậy đàng hoàng được, lại thêm khô lâu binh vây công liên tục ở xung quanh, bò rừng mẹ càng kích động thì sức lực càng cạn kiệt nhanh hơn.

Sau khi tiêu hao đạt đến mức nhất định, bọn họ nhanh chóng nắm bắt cơ hội buộc thòng lọng thành công.

Tiếp theo, mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết, giống như việc đối phó với hai con bò rừng non đó, chỉ cần nắm chặt sợi dây thòng lọng là được.

Xét thấy bò rừng mẹ khỏe hơn nhiều so với hai con bò rừng non, Chu Tự phái thêm người đến giữ dây.

Những người chịu trách nhiệm giữ dây trong giai đoạn này cũng sẽ chú ý xem bò rừng mẹ hay bò rừng non có đột ngột lao về phía mình hay không.

Nhưng trên thực tế, xác suất này vẫn tương đối thấp.

Bởi vì những con vật này không thông minh đến thế, nên theo quan điểm của bọn họ thấy, giờ đây chúng chỉ muốn trốn thoát.

Trừ khi chúng là loài săn mồi đặc biệt hung dữ, nếu không có thể chạy được là chúng sẽ chọn cách bỏ chạy thay vì lao vào người đang giữ sợi dây.

Tiếp theo, nói thẳng ra thì việc của họ là tiêu hao sức lực của bọn chúng, mệt thì tìm người thay ca.

Bò rừng không hề ngu ngốc chút nào, sau khi suýt bị bóp chết năm, sáu, bảy. tám lần, chúng dần dần nhận ra rằng chỉ cần không bỏ chạy thì chúng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Lúc này, mặc dù trong mắt không hề thiếu cảnh giác, nhưng ít nhất bọn chúng cũng đã ngừng chạy trốn.

Mặc dù con bò rừng ngừng chạy nhưng chúng vẫn di chuyển tới lui.

Mà bọn họ muốn dẫn mấy con bò rừng này về doanh trại để thuần dưỡng nên không có khả năng cứ ở mãi nơi này.

Thế nên, xem xét kích thước và trọng lượng của bò rừng, cũng như chúng vẫn còn sống, việc vận chuyển chúng quay về bằng xe gỗ là không thực tế.

Vì vậy, bọn họ phải để con bò rừng tự đi bộ về doanh trại.

Để con bò non thử nghiệm đầu tiên, dưới sự chỉ dẫn của Chu Tự, các thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm giữ sợi dây bắt đầu di chuyển chậm rãi, chỉ là con bò non không cử động, nhưng sợi dây thừng vẫn sẽ dần dần siết chặt lấy nó.

Con bò rừng non cảm thấy sợi dây thòng lọng đang siết chặt, lại vùng vẫy vì lo lắng và sợ hãi.

Chu Tự nhanh chóng lên tiếng đáp lại.

- Chỉ cần đứng đó không di chuyển giống như trước đây, sau khi chính nó cảm thấy khó chịu thì dừng lại.

Theo chỉ dẫn của thủ lĩnh, con bò rừng non đã có được trải nghiệm cảm giác khó chịu, rồi nhanh chóng biến mất.

Chu Tự nhìn thấy, lại nói…

- Kéo qua bên đó một tý, không cần dùng quá nhiều sức, để thòng lọng thắt chặt một chút cho nó khó chịu một lát là được.

Sau khi nhận được chỉ thị, bọn họ lại hành động, thủ lĩnh nói thế nào thì bọn họ làm thế ấy.

Ngay sau đó, bọn họ phát hiện ra con bò rừng non đã bắt đầu đi về phía bọn họ.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người lộ ra vẻ vui mừng, Chu Tự cũng không ngoại lệ.

Đây thực sự là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện huấn luyện một con dã thú thế này.

Thực tế thì Chu Tự sao lại chẳng phải lần đầu tiên cơ chứ?

Bây giờ hắn chỉ áp dụng phương pháp huấn luyện chó để huấn luyện gia súc.

Bước đầu tiên của hắn là làm cho con bò rừng nhận ra rằng miễn là nó không vùng vẫy thì nó sẽ không cảm thấy khó chịu.

Bước thứ hai là cho bò rừng biết rằng chỉ cần đi theo mình là sẽ không cảm thấy khó chịu.

Với sự kiên nhẫn và thể lực, chỉ cần từng bước một, hai con bò rừng non dần dần học cách đi theo bọn họ.

Vậy nên, bò rừng mẹ lo lắng cho hai hài tử của mình khi thấy chúng đi theo, nó cũng sẽ vội vàng đuổi theo ngay…

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca