Cái chết bi thảm của đồng bạn chúng khiến đám Linh Cẩu Nhân khác đều nhanh chóng nhìn xuống chân mình, rồi rút lui vì sợ rằng chúng cũng sẽ vô tình giẫm phải bẫy và chết trong vô thức.
Toàn bộ động lực tấn công đã bị gián đoạn hoàn toàn.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi nhớ lại cảnh tượng trước khi bọn họ triển khai bẫy và những lời thủ lĩnh đã nói với hắn lúc đó.
Cho đến lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu được “dương mưu” mà thủ lĩnh bọn họ nói trước đây có nghĩa gì!
Để cảnh giác với những “hàng xóm” xung quanh, đồng thời triển khai cự mã, thủ lĩnh của bọn họ cũng đề xuất việc phối hợp với cạm bẫy.
Khi đó, thủ lĩnh của bọn họ đã trực tiếp nói vấn đề này với hắn.
- Kinh Hồng, ngươi thấy chúng ta nên đặt bẫy ở đâu mới được?
Diệp Kinh Hồng biết thủ lĩnh có lẽ đang thử thách mình nên đã nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn đặt mình vào vị trí của kẻ thù để suy nghĩ về vấn đề này.
Nếu hắn là kẻ thù và hắn muốn tấn công vào doanh trại này, hắn sẽ tấn công như thế nào?
Với suy nghĩ này, hắn đã tìm ra những con đường tấn công nhanh nhất và hiệu quả nhất, sau đó trực tiếp đưa ra câu trả lời, đưa ra ý kiến muốn đặt bẫy ở những đường tấn công này.
Nhưng thủ lĩnh lại mỉm cười và lắc đầu.
- Ngươi dựa vào suy nghĩ của mình để tính toán con đường tấn công sau đó triển khai bẫy lên đó, suy nghĩ này quá đơn giản cũng rất dễ bị đoán được, đây nhiều lắm cũng chỉ xem như ám chiêu thôi, âm mưu.
- Vậy thủ lĩnh, ám chiêu với âm mưu là gì?
- Ặc.
Diệp Kinh Hồng chú ý vấn đề này quả thực có chút kỳ quái, nhưng Chu Tự cũng không ngại giải thích.
- Ám chiêu với âm mưu này ám chỉ một loại thủ đoạn mà một khi đã nhìn thấu thì không còn tác dụng được nữa, chẳng hạn như vị trí triển khai của ngươi nhiều nhất có thể lừa được kẻ thù, sau khi dạy cho kẻ thù một bài học là không thể lừa thêm lần mà trái với đó gọi là dương mưu!
Chu Tự bắt đầu khoa tay múa chân khi nói.
- Cái gọi là dương mưu là để cho kẻ thù không có lựa chọn nào khác dù biết
- Vậy phải làm sao?
Lời nói của Chu Tự khiến Diệp Kinh Hồng bối rối, lúc này Diệp Kinh Hồng không thể tưởng tượng được mình phải làm gì để kẻ địch biết có bẫy nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Chu Tự thấy vậy cũng không có khoe khoang mà trực tiếp chỉ ra một số địa điểm nên đặt bẫy.
- Câu trả lời là đặt nó ở rìa của con đường duy nhất để đi qua, cũng sẽ khiến phạm vi bao phủ của bẫy rộng hơn, đến lúc đó cho dù kẻ địch có lao ra từ rìa thì nó vẫn có thể phát huy tác dụng.
Câu trả lời này khiến Diệp Kinh Hồng hơi cau mày.
- Làm vậy có chắc chắn kẻ thù sẽ trúng chiêu không?
- Ta sẽ mô tả đơn giản cho ngươi một chút, giả sử ta tấn công theo cách duy nhất của ngươi, ta đứng sau cự mã đón đầu, kẻ địch sẽ lao thẳng tới theo con đường này, tất nhiên bẫy sẽ không được kích hoạt, nhưng nếu ta trực tiếp cho người ném đá vào chúng thì sao?
- …
- Ngươi có trốn hay không?
Nhìn Diệp Kinh Hồng im lặng, Chu Tự hỏi.
- Trốn!
Đối mặt với câu hỏi, Diệp Kinh Hồng đưa ra câu trả lời này, đồng thời hắn dần nhận ra mấu chốt của chiêu này.
- Nếu ta trốn, tùy tình huống mà rất có thể ta sẽ phải trốn sang một bên, trong trường hợp này chẳng phải ta giẫm lên bẫy rồi à?
Trong khi lẩm bẩm, Diệp Kinh Hồng dần dần tìm ra vấn đề này, rõ ràng trở nên phấn khích, nhưng đồng thời hắn nhanh chóng nhận ra một vấn đề mới.
- Nhưng làm thế nào để đảm bảo rằng kẻ thù sẽ không né tránh sang phía khác? Cũng đào bẫy ở bên kia luôn sao?
Lúc nói tới đây, Diệp Kinh Hồng dừng lại, đồng thời xua tay liên tục ra hiệu cho Chu Tự khoan hẳn đưa ra câu trả lời.
- Đợi đã đợi đã! Hình như ta hiểu rồi, chúng ta có thể làm chệch hướng đá bắn ra! Bằng cách này, kẻ thù đối diện với loạt đạn đá này sẽ chạy sang hướng dễ tránh đạn nhất!
Vào lúc này, Diệp Kinh Hồng đã mở mang suy nghĩ, càng nói càng hưng phấn.
- Cứ thế này, kẻ địch có biết ở đó có bẫy cũng vô ích, chỉ cần bọn chúng còn tiếp tục tấn công thì phải tránh né, vậy sẽ bị ép phải đi tới hướng có bẫy, nếu không né là phải đối đầu trực diện với đạn đá!
- Ngoài ra, nếu chúng muốn kiểm tra trên đường đi có bẫy hay không cũng chẳng kiểm tra ra được gì! Thiết kế như vậy không thể ảnh hưởng đến việc ra vào hàng ngày của chúng ta.
Tất nhiên cho đến thời điểm này, tất cả những thứ này chỉ tồn tại trong lý thuyết bằng lời nói của Diệp Kinh Hồng, cho đến lúc này mới mang đến cho hắn câu trả lời thực tế!
- Đây chính là dương mưu của thủ lĩnh!
Lúc này, Diệp Kinh Hồng ngưỡng mộ Chu Tự đến mức muốn quỳ xuống dập đầu.
Đồng thời, bầy Linh Cẩu Nhân lang thang bên ngoài oanh trại rõ ràng không dám hành động liều lĩnh.
Nhóm Linh Cẩu Nhân này mặc dù không quan tâm nhiều đến sự sống chết của đồng bạn, nhưng chúng quan tâm đến mạng sống của chính mình, sau khi nhận ra doanh trại này có thể không dễ chiếm đánh như dự đoán ban đầu, không ai trong số chúng sẵn sàng lao về trước.
Nhìn chằm chằm vào động tác của đám Linh Cẩu Nhân từ xa, Diệp Kinh Hồng vẫn căng thẳng không dám thả lỏng chút nào.
Đối phương chắc chắn phải có kế hoạch nào đó vì cứ một mực canh giữ không rời.
“Ham muốn doanh trại của chúng ta? Có cần vậy không? Phải chăng là ham muốn xác của con mãnh thú đó?”
Nếu nghĩ kỹ thì đám Linh Cẩu Nhân này vốn đang đuổi theo con mãnh thú, nhưng con mãnh thú xông tới quá mạnh, may mắn tránh được cạm bẫy bọn họ đặt ở rìa ngoài mà rơi vào cạm bẫy ở phần giữa bên ngoài doanh trại.
Kết quả là bầy Linh Cẩu Nhân không dám vội vàng tiến tới, đặc biệt là khi đám người Diệp Kinh Hồng được trang bị đầy đủ vũ khí và đứng sau cự mã chờ đợi.
Cho dù Diệp Kinh Hồng có hét lớn “Các ngươi có thể tùy ý mang thi thể đó đi, bọn ta cam đoan không động thủ” cũng vô dụng thôi!
Theo tính cách xảo quyệt của loài Linh Cẩu Nhân, bọn chúng chắc chắn chúng sẽ không tin.
Điều này đã hình thành nên tình hình hiện tại.
Mặc dù hiện tại đây chỉ là suy đoán của chính Diệp Kinh Hồng, nhưng trên thực tế hắn quả thực đã rất gần thực tế. Như thế tốt rồi, tình hình đã đi đến bế tắc.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Kinh Hồng nhìn thấy rõ ràng một con Linh Cẩu Nhân đang rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này trong mắt,trong lòng Diệp Kinh Hồng càng thêm áp lực.
“Nhóm Linh Cẩu Nhân này rõ ràng không muốn bỏ cuộc, ở lúc này lại phái người rời đi, khả năng cao là đi tìm viện quân.”
Khi hắn nghĩ đến điều này, những giọt mồ hôi lạnh lớn bắt đầu chảy ra từ trán Diệp Kinh Hồng.
Những cái bẫy và trận địa này hiện là vũ khí lớn nhất của bọn họ để chống lại lũ Linh Cẩu, chủ động tấn công đồng nghĩa với việc để họ từ bỏ lợi thế lớn nhất của mình.
Dưới tiền đề này, Diệp Kinh Hồng không nghĩ rằng vài người trong số bọn họ có thể là đối thủ của Linh Cẩu Nhân.
Về phần tiếp tục ở trong doanh trại chờ đợi…
Diệp Kinh Hồng biết rằng đám người Chu Tự lúc đang trên đường đến đây.
“Nếu mấy người thủ lĩnh chạy đến trước, nói không chừng còn có thể bảo vệ được doanh trại…
Thành thật mà nói, vào thời điểm này, Diệp Kinh Hồng đã không còn chút tự tin nào, đối với hai người hàng xóm Linh Cẩu Nhân và Bán Nhân Mã này, chiến lược của bọn họ luôn là né tránh..
Sở dĩ bọn họ có chiến lược như vậy là vì bọn họ biết rằng khi đối đầu trực diện với hai chủng tộc quái vật này, bọn họ sẽ không có cơ hội chiến thắng!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca