TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 138: Diệp Kinh Hồng Muốn Chửi Má Nó

Trong tầm nhìn của Diệp Kinh Hồng, con mãnh thú lúc đó cách bọn họ không xa, sở dĩ hai bên không tìm thấy nhau chủ yếu là vì cỏ tươi tốt làm rào cản.

Lúc này con mãnh thú đang lao về phía doanh trại của bọn họ, đàn Linh Cẩu Nhân đuổi theo nó đã nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của doanh trại bọn họ rồi.

Trong lúc này, con mãnh thú vẫn tiếp tục chạy về phía trước, rõ ràng là đang cố gắng dụ Linh Cẩu Nhân về phía bọn họ bên này.

Kết quả là đúng lúc này, con mãnh thú đang lao tới phía trước đột nhiên ngã xuống, mặt đất vốn bằng phẳng lại sụp xuống hình thành một cái hố, khiến con mãnh thú hỏng chân ngã thẳng xuống hố.

Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên từ trong hố.

Những hố bẫy này chắc chắn là do những thành viên doanh trại Thảo Nguyên bọn họ đào theo chỉ dẫn của thủ lĩnh, trong khi đào những hố bẫy này, để tăng khả năng sát thương, bọn họ cũng đã cắm cọc gỗ được vót nhọn đóng ở đáy bẫy.

Con mãnh thú này rất to và nặng, nếu rơi xuống vậy trên người có bao nhiêu lỗ thủng đây?

Tuy nhiên, vào lúc này, khi Diệp Kinh Hồng đứng trên gò đất nhìn thấy cảnh tượng này lại chẳng lộ ra chút vui mừng nào, trong lòng chỉ muốn chửi má nó!

Cái hố bẫy này được đào đặc biệt để đề phòng “hàng xóm” của bọn họ.

Con mãnh thú khốn nạn đó muốn kéo rắc rối tới cho bọn họ, lại còn phá mất bẫy của bọn họ nữa!

Tất nhiên, chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ nó rơi vô bẫy rồi nhưng đám Linh Cẩu Nhân kia nào có rớt xuống chứ!

Đúng như dự đoán, khi đám Linh Cẩu Nhân đuổi theo phía sau nhìn thấy nó như vậy đều ngây cả ra, nhao nhao cẩn thận hết lên.

Điều này khiến Diệp Kinh Hồng không chửi má nó không được mà.

Phải biết rằng những cái bẫy được triển khai xung quanh doanh trại là sự hỗ trợ lớn nhất của bọn họ vào lúc này.

Ban đầu, nếu đám Linh Cẩu Nhân không biết gì hết thì không chừng bọn họ có thể hại được đối phương một vố.

Số lượng Linh Cẩu Nhân đến lần này không nhiều, Diệp Kinh Hồng đếm sơ bộ phát hiện chỉ có sáu hoặc bảy con, chỉ cần bẫy có thể giết chết hai ba con trong số đó, vậy áp lực đè lên người bọn họ sẽ nhỏ đi ngay.

Hơn nữa, mãnh thú và Linh Cẩu Nhân rõ ràng là không hợp nhau, đầu óc đối phương có lẽ hiểu được đạo lý để người khác gánh tội thay mình, vậy chắc chắn sẽ hiểu việc hợp tác với kẻ thù của kẻ thù, nắm bắt thời cơ đánh trả tộc Linh Cẩu Nhân.

Về cơ bản đây là kết quả tốt nhất.

Còn bây giờ...

Hơ hơ!

Lúc này, phổi của Diệp Kinh Hồng sắp nổ tung vì tức giận.

Con mãnh thú rơi vào bẫy, mà đám Linh Cẩu Nhân kia lại chẳng có con nào dính bẫy.

Có điều gì tệ hơn thế này không?

Vì có thể còn bẫy nên đàn Linh Cẩu Nhân lần lượt dừng lại.

Điều này khiến Diệp Kinh Hồng vô thức bắt đầu cầu nguyện trong lòng, hy vọng những Linh Cẩu Nhân này có thể biết khó mà rút lui.

Nhưng hiện thực đã nhanh chóng tạt cho hắn một gáo nước lạnh.

Lúc này, đám Linh Cẩu Nhân không lựa chọn rời đi mà đi loanh quanh bên ngoài doanh trại.

Tình huống này khiến trái tim Diệp Kinh Hồng trĩu nặng.

“Đám Linh Cẩu Nhân này gian xảo hơn bất kỳ ai khác, khi nhìn thấy mãnh thú rơi vào bẫy còn không rời đi, đây là đang có ý gì?”

Trong lúc nhất thời, Diệp Kinh Hồng có chút bối rối về suy nghĩ của những con Linh Cẩu Nhân đó.

“Bọn chúng là muốn giết chết con mãnh thú kia, hay là đang để mắt đến doanh trại mình?”

Với tất cả những nghi ngờ trong lòng, Diệp Kinh Hồng chỉ đạo các thành viên bộ tộc trong doanh trại bố trí phòng thủ đồng thời quan sát hành động của những tên Linh Cẩu Nhân ở phía xa.

Trong lúc này, những tên Linh Cẩu Nhân ở đằng xa cũng đang quan sát bọn họ.

Sau đó cũng không biết đang nghĩ gì, bọn chúng bắt đầu đi vòng quanh bên ngoài doanh trại.

Thấy vậy, Diệp Kinh Hồng đương nhiên nhanh chóng ra hiệu cho các thành viên trong bộ tộc theo mình đi vòng qua sườn.

Dù sao thì Linh Cẩu Nhân chạy đến chỗ nào bọn họ sẽ vây chỗ đó lại, tuyệt đối không cho đối phương lợi dụng thời cơ.

Trong quá trình này, Linh Cẩu Nhân chạy ở vòng ngoài mà bọn họ chạy ở vòng trong, nghĩ thế nào thì bọn họ càng tiết kiệm sức hơn.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Diệp Kinh Hồng đã lấy lại được phần bình tĩnh thường ngày, hắn nhìn thuộc hạ đang lo lắng, thậm chí hành động cũng có phần cứng ngắc, hắn nói thẳng. ..

- Đừng hoảng sợ, lũ Linh Cẩu Nhân đó muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng giết lại chúng. Trong doanh trại chúng ta có thức ăn và đồ uống, nhưng chúng lại ở ngoài tự nhiên không có gì cả, chúng ta hoảng cái gì chứ?

Diệp Kinh Hồng đã ở doanh trại Thảo Nguyên đã lâu, uy tín của hắn chỉ đứng sau thủ lĩnh Chu Tự mà thôi.

Bây giờ lời Diệp Kinh Hồng nói ra, hiệu quả chắc chắn là khá tốt. Tình trạng của nhiều thành viên trong bộ tộc đã được cải thiện rõ rệt bằng mắt thường.

Trong quá trình này, đám Linh Cẩu Nhân bên ngoài doanh trại cũng có những động thái mới.

Chỉ thấy một vài con Linh Cẩu Nhân rời đi một lúc rồi ôm một đống đá chạy về.

Nhìn cảnh tượng này, Diệp Kinh Hồng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Giây tiếp theo, không cần phải nói, đám Linh Cẩu Nhân đã ném những viên đá trong tay thẳng xuống mặt đất bên ngoài doanh trại của bọn họ.

Không cần phải nói, bọn chúng chỉ dùng đá để kiểm tra mặt đất phía trước xem có cạm bẫy hay hố nào không.

Tình huống này khiến sắc mặt của Diệp Kinh Hồng lúc này trông rất u ám đáng sợ.

Nếu không có con mãnh thú ngu ngốc đó, đám Linh Cẩu Nhân làm sao nhận ra xung quanh doanh trại có thể có bẫy?

Sau nhiều lượt ném đá, lũ Linh Cẩu Nhân thở phào nhẹ nhõm khi nhìn xuống mặt đất phía xa, rồi chúng lập tức lộ bộ mặt hung dữ rồi lao về phía doanh trại của bọn họ.

Hiển nhiên từ khi phát hiện ra doanh trại này, những Linh Cẩu Nhân này đã không có ý định rời đi!

Vào lúc này, mặc dù chỉ có bảy Linh Cẩu Nhân nhưng chúng lại mang đến một sức mạnh đáng kinh ngạc, khiến trái tim bọn họ lập tức như thắt lại.

Có thể thấy sức chiến đấu cá nhân của Linh Cẩu Nhân mạnh đến mức nào từ bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân trong tay thủ lĩnh bọn họ.

Bây giờ trong doanh trại Thảo Nguyên bọn họ chỉ có ba mươi người, một khi bảy con Linh Cẩu Nhân đánh tới trước mặt, chỉ e bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều...

Nghĩ đến đây, Diệp Kinh Hồng đã chuẩn bị tinh thần bỏ doanh trại rồi rút lui.

Dù sao thủ lĩnh của bọn họ đã nói từ trước, sự an toàn của chính họ là ưu tiên hàng đầu, nếu thực tế không ổn. vậy cứ rời khỏi doanh trại bằng đường thủy.

Nhưng rõ ràng vẫn chưa phải lúc đó…

- Chuẩn bị dây ném đá!

Sau khi dứt lời, những thành viên đứng sau cự mã cầm dây ném đá trong tay lên.

- Bắn!

Nắm bắt cơ hội, theo lệnh của Diệp Kinh Hồng, một viên đạn đá lập tức bắn trúng đám Linh Cẩu Nhân ở phía xa.

Mặc dù rất tự tin vào cơ thể của mình nhưng Linh Cẩu Nhân rõ ràng không muốn cứng đối cứng với công kích đánh tới.

Đối mặt với đòn tấn công của đạn đá, tất cả đều nhanh chóng thực hiện động tác né tránh.

Mà cũng chính trong lúc né tránh này, những bước chân nặng nề giẫm xuống đất bỗng phát ra một tiếng "răng rắc", một Linh Cẩu Nhân né được đạn bắn tơi nhưng lại rơi thẳng vào hố bẫy.

Giữa những tiếng la hét, những chiếc cọc gỗ sắc nhọn dày đặc dưới đáy hố đã đâm vào cơ thể cướp lấy sinh mạng nó ngay tức khắc!

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca