Vũ khí lợi hại dùng để tấn công thành trì như máy bắn tên đương nhiên Chu Tự biết nhưng Trang Mộng Điệp lại không biết, căn bản là trước nay nàng không biết gì về khái niệm này. Nói một cách khác thì bản vẽ này hoàn toàn dựa theo cảm hứng của nàng mà nguyên nhân khiến Trang Mộng Điệp có ý tưởng thật ra cũng rất trùng hợp, lúc trước khi nàng chế tạo ra cung trúc là đã phát hiện ra cung trúc làm càng dài thì cự ly bắn càng xa đồng thời uy lực cũng càng mạnh. thuận theo ý tưởng này thì khái niệm đơn giản và thô bạo về máy bắn tên đã xuất hiện trong đầu của Trang Mộng Điệp.
- Vấn đề hiện tại của ta nằm ở chỗ phải làm sao để kéo được cây cường cung này.
Thấy chu Tự chỉ nhìn bản vẽ mà không nói gì nên Trang Mộng Điệp tự mình nói ra khó khăn đang gặp ngay trước mắt. Chu Tự nghe xong liền bình tĩnh gật đầu.
- Xem ra ngươi cũng biết được vấn đề của thứ này nằm ở đâu.
Nghe Chu Tự nói xong Trang Mộng Điệp nhất thời nghệt ra sau đó lên tiếng...
- Thủ lĩnh, người đã nghĩ ra vấn đề này từ sớm?
Nghe ngữ khí lúc nãy của thủ lĩnh bọn họ thì rõ ràng là đã nghĩ đến món vũ khí này trước nàng, đối với điều này Chu Tự cũng không phủ nhận.
- Cứ xem như vậy đi.
Máy bắn tên là loại vũ khí mà dưới tình huống bình thường thì không thể chỉ nhờ mỗi sức người là có thể kéo ra, muốn sử dụng cái này thì phải mượn trợ lực của một số thiết kế cơ quan để bọn hắn có thể dễ dàng kéo cung tên. Đối với cái này, thật ra trong đầu của Chu Tự đã có suy nghĩ nhưng...
- Hiện tại chúng ta chưa cần đến cái này.
Máy bắn tên thuộc loại vũ khí công thành điển hình, mục tiêu công kích chủ yếu là những công trình thủ thành cực lớn hoặc các đơn vị khổng lồ nhưng trong thời đại bộ tộc làm gì có cái gì mà công trình thủ thành để bọ hắn đẩy cái này ra?
Còn về việc dùng máy bắn tên để bắn binh sĩ riêng lẻ thì... đây đã không còn là vấn đề đạn pháo bắn muỗi, khúc gỗ lớn dùng vào việc nhỏ nữa mà là độ chuẩn của nó không được cao, một phát bắn ra đánh không trúng được mấy người lính riêng lẻ cả, nói thẳng hơn thì chính là ngươi dùng đạn pháo mười nghìn tệ để bắn hai binh sĩ chỉ đáng giá năm mươi tệ, kiểu làm ăn buôn bán lỗ vốn như vậy có ý nghĩa gì chứ? Càng đừng nói đến trong giai đoạn hiện nay để làm ra một cái máy bắn tên vừa phí thời gian vừa phí sức, hắn lấy đâu ra nhiều nhân lực với thời gian để làm cái này?
Nếu đã như thế thì kế hoạch nghiên cứu máy bắn tên trước hết cứ để sau đã. Sau khi nghe được đáp án từ trong miệng của Chu Tự thì Trang Mộng Điệp cũng không dây dưa nữa trực tiếp vùi đầu bắt đầu làm ra loại cung tên mới, đồng thời sau khi bộ rèn đúc bên kia đúc xong đầu mũi tên bằng đồng sẽ đem gửi hết qua bộ trang bị để tiến hành mài. Cứ như vậy, việc nâng cấp toàn diện vũ khí trong bộ tộc của bọn Chu Tự đang diễn ra mạnh mẽ.
Nếu chỉ cần vũ khí cho mười lăm binh sĩ hiện tại thì áp lực của công việc thật ra rất nhỏ, nhưng nếu xung đột vũ trang thật sự nổ ra thì Chu Tự chắc chắn không thể chỉ dẫn mười lăm binh sĩ xuất trận, các chiến sĩ của các doanh trại khác nhau trong bộ tộc cũng sẽ bị hắn điều động ra, chỉ là mười lăm binh sĩ chuyên nghiệp này có thể được điều động làm lực lượng nòng cốt và đóng vai trò quyết định sự kết quả của trận chiến, vì vậy nên số lượng vũ khí được đúc ra của đợt đầu được Chu Tự trực tiếp yêu cầu làm ra năm mươi bộ trước.
Sau khi truyền mệnh lệnh này xuống, Chu Tự rơi vào trầm mặc, hiện tại hắn đang phân vân một vấn đề chính là sao để trang bị vũ khí được chế tạo bằng đồng cho khô lâu binh. Không cần nghi ngờ thì khô lâu binh chính là lực lượng chiến đấu quan trọng trong tay hắn và cũng là một phần cốt lõi trong chiến thuật hiện tại của hắn, nếu vũ khí của khô lâu binh cũng được nâng cấp toàn diện thì sức chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt lên.
Nhưng hiện tại vấn đề nằm ở chỗ khô lâu binh thường qua yếu ớt, nếu xung đột trực diện thì bọn chúng sẽ nhanh chóng bị bên địch đánh bại, cho dù hắn có thể dùng sức mạnh chân ngôn kéo bọn khô lâu binh lên lại nhưng trong quá trình này rất khó giữ được vũ khí của bọn chúng không bị địch cướp đi mất hoặc có thể nói là xác suất lớn sẽ bị địch cướp mất. Dù sao thì những tên địch đó đâu có ngốc, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được vũ khí của bọn hắn tốt hơn.
Vũ khí của bốn năm mươi khô lâu binh cũng đủ để trang bị cho nguyên bộ tộc bên kia, chỉ cần bất cẩn là sẽ may áo cưới cho người khác. Nghĩ đến đây Chu Tự cũng đã bác bỏ hoàn toàn ý tưởng này, trước mắt thì giá trị trọng tâm của khô lâu binh vẫn nằm ở chỗ không ngừng tiêu hao, hắn không cần phải cố tình nâng cấp vũ khí của khô lâu binh để phải chịu sự rủi ro này. Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này Chu Tự nhanh chóng tập chung vào chuyện khác, vũ khí cũng đã có rồi vậy nên giờ phải nghĩ đến đồ bảo hộ.
Nghĩ đến bối cảnh thời đại, đồ bảo hộ thường thấy nhất chính là giáp da, nhưng Chu Tự trực tiếp bỏ qua lựa chọn này, da thú là một trong những tài nguyên quan trọng nhất trong thời đại này, trong bộ tộc của bọn hắn chắc chắn đều có.
Lúc trước ở doanh trại Hoang Sơn bên kia dựa vào việc săn bắn cũng có thể có được một ít tài nguyên da thuộc, nhưng sau khi bộ tộc di dời đến đây và chưa phát triển được bao lâu, Chu Tự đã trực tiếp đi theo con đường đánh bắt và chăn nuôi. Điều này dẫn đến nhu cầu của bọn họ đối với việc săn bắt bị giảm mạnh, nguồn da thuộc cũng tự nhiên mà ít đi, dưới tình huống như vậy để bọn hắn lên kế hoạch về việc chế tạo giáp da cơ bản là không thực tế. Cũng may Chu Tự có hướng suy nghĩ của bản thân, đừng quên sở trưởng của hắn chính bện đồ thủ công, mà trong lịch sử của bọn họ có một loại binh chủng rất nổi trội gọi là Đằng Giáp Binh! Đằng giáp có nhiều ưu điểm như trọng lượng nhẹ, giá thành rẻ, khả năng bảo vệ tốt, nhưng ngược lại thì khuyết điểm cũng rất rõ ràng đó là sợ lửa, có điển cố về chuyện lửa đốt Đằng Giáp Binh. Nhưng Chu Tự vẫn muốn cược là những người nguyên thủy không biết chuyện này đồng thời cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Chu Tự đã định chắc chủ ý trong lòng nên hạ lệnh cho người đi xung quanh trong rừng để thu thập dây leo, lúc trước hắn chưa bện qua đằng giáp nhưng bện qua giỏ, chừa ra vài cái lỗ trên giỏ là có thể đưa hai tay và ngực ra ngoài, xem như bốn bỏ lên năm thì đây không phải chính là một bộ đằng giáp sao?
Hoặc hắn có thể chia bộ đằng giáp này thành nhiều bộ phận như giáp ngực, giáp vai, giáp chân tay và giáp cổ tay, nếu làm vậy thì không chỉ có thể bảo vệ được các bộ phận quan trọng mà còn có thể giảm đi trọng lượng của đồ bảo hộ và hơn hết là không ảnh hưởng đến tính linh hoạt của bọn hắn. thật ra việc này có hai lối suy nghĩ, có thể chia thành "giáp nặng" và " giáp nhẹ", còn việc chọn như thế nào thì phải để Chu Tự suy nghĩ thêm đã.
nhưng nếu chỉ riêng việc làm đằng giáp thì Chu Tự vẫn có lòng tin rằng việc này không thể làm khó được hắn, ngay lúc hắn suy nghĩ như vậy thì những người hắn phái ra ngoài đã đẩy từng xe dây leo về. Sau khi nhìn qua thì Chu Tự ra hiệu cho thuộc hạ lập tức xử lý những dây leo này và ngâm trong nước.
Dây leo không phải vừa đem về là có thể trực tiếp sử dụng được, để nó có thể bền hơn cũng dễ bện hơn thì phải đem nó đi ngâm nước, phơi khô sau đó tẩm dầu và tiến hành một loạt các bước gia công. Tóm lại thì bà nội hắn ngày trước là làm như vậy, lúc đó hắn làm theo lời bà nội và sau này bà nội chê thứ này phiền phức nên không bện giỏ và nón nữa. nhưng cũng không nghĩ đến những kinh nghiệm mà bản thân tích lũy lúc đó lại có lúc phải dùng đến…
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca