Nếu đã muốn luyện binh thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức lao động chung của cả bộ tộc và đây là việc khó mà tránh khỏi, trước mắt điều mà Chu Tự có thể làm là cân bằng được hai chuyện này để vừa đạt được mục đích của mình đồng thời cũng giảm sự ảnh hưởng này đến mức thấp nhất. Suy xét từ điểm này, Chu Tự có một sáng kiến đó là để những thành viên doanh trại khác cũng nhập ngũ. Với tiền đề này thì các binh sĩ chắc chắn sẽ phải luyện tập thể lực mỗi ngày, việc luyện tập này thì chỉ cần trực tiếp để các binh sĩ đi hỗ trợ đội đốn gỗ hoặc đội thi công và đội nông nghiệp làm việc nặng nhọc là được, làm như vậy có thể giúp giảm một mức độ nhất định về việc các bộ đang bị mất nhân lực.
Ngoài luyện tập thể lực ra còn những cái như luyện tập vũ trang, luyện chiến thuật gì gì đó thì cứ luyện như bình thường là được. Nghĩ đến đây, Chu Tự nhanh chóng gọi Chu Trọng Sơn và Lý Sách qua để thương lượng chuyện này. Hai người vừa nghe đã lập tức phấn khích! Dù cho bọn hắn biết thủ lĩnh để bọn hắn trở thành “ dân thất nghiệp” là vì để bọn hắn giữ vững phong thái, bất cứ lúc nào cũng có thể lực để chiến đấu. Nhưng cứ rảnh rỗi như vậy lại khiến bọn hắn cảm thấy phát hoảng trong lòng, cả người không được tự tại, bây giờ vừa nghe Chu Tự nói như vậy là bọn hắn biết mình đã có việc để làm.
Về phía doanh trại Hắc Nguyệt, Chu Tự dự tính chỉ tuyển mười người cho đợt nhập ngũ đầu tiên, hết cách rồi vì bên phía doanh trại Hắc Nguyệt tổng cộng cũng chỉ có hơn tám mươi người, nếu tuyển thêm quá nhiều người nhập ngũ thì sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày trong doanh trại, chuyện này chỉ có thể làm từng bước.
Nhưng chính vì tuyển ít nên mười người này Chu Tự tính sẽ lựa chọn kĩ lưỡng và đặt ra yêu cầu cực kì cao đối với bọn họ. Trước hết khía cạnh “tài năng” phải liên quan đến chiến đấu, tiếp theo sẽ là vấn đề về binh chủng, bình thường sẽ phân biệt từng loại binh chủng nhưng như trước đó có nói, Chu Tự đặt ra yêu cầu cực kỳ cao đối với nhóm mười người binh sĩ đầu tiên, hắn muốn luyện cho các binh sĩ này có thể khua rìu đá đâm trường mâu khi cận chiến còn khi tấn công tầm xa cũng có thể giương cung bắn tên như một binh sĩ toàn năng! Mà hắn đã có một hình mẫu tốt nhất đó chính là Chu Trọng Sơn!
Thiên phú của “Đại Sư Vũ Khí” giúp cho Chu Trọng Sơn có thể sử dụng thành thạo bất luận là vũ khí cận chiến hay vũ khí tấn công tầm xa. Về vấn đề này, Chu Tự đã nói qua Chu Trọng Sơn để giúp hắn biết được hắn rất giỏi trong việc sử dụng các loại vũ khí khác nhau, đây là ưu thế của hắn để hắn đừng lúc nào cũng chỉ sử dụng một loại vũ khí.
Sau rất nhiều nỗ lực thì mười binh sĩ rất nhanh đã được chọn ra, tính thêm Chu Trọng Sơn và Lý Sách tổng cộng có mười hai người.
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là nhóm binh sĩ đầu tiên của bộ tộc!
- Chức trách của một binh sĩ là gì?
- Là phục tùng mệnh lệnh, bảo vệ gia viên!
Là một sinh viên tốt nghiệp ở thời hiện đại, tuy Chu Tự chưa tòng qua quân nhưng hắn có tham gia qua khóa học quân sự cho nên cách quản giáo bọn họ hắn có thể bắt chước y hệt. Sau khi giảng xong, trong mắt Chu Tự hiện lên một tia tiếc nuối
“Theo đúng kịch bản thì lẽ ra bây giờ phải xuất hiện một tên cứng đầu để mình chỉnh đốn một phen mới đúng chứ!”
Chỉ tiếc là hiện tại mỗi thành viên trong bộ tộc đều càng ngày càng kính trọng hắn, thậm chí có thể nói là như kính trọng thần minh. Ở trước mặt hắn, những tên cứng đầu hoàn toàn không tồn tại, từng người một đều ngoan ngoãn không thôi. Dưới sự sắp xếp của Chu Tự, chỉ cần bên doanh trại Hắc Nguyệt có việc gì khổ cực nặng nhọc thì đều sẽ sắp xếp cho mười người binh sĩ này “luyện thể lực”, thông qua các công việc nặng nhọc này để rèn luyện khí lực của bọn họ còn những lúc không có việc nặng gì làm thì tiến hành tập trận và luyện tập vũ trang. Về phương diện tập quân trận, Chu Trọng Sơn và Lý Sách chắc chắn không có khái niệm gì về chuyện này nhưng Lý Sách đã làm qua chuyện tương tự, đó là lúc trước vì để tránh cho các binh sĩ ném đá có thể cấu thành thương tổn cho bọn họ mà hắn đã phân tán mật độ tấn công ra, về bản chất đây chắc chắn là một loại đội hình. Nhìn từ các khía cạnh của hai người bọn hắn thì Lý Sách thiên về trí tướng, sau khi trưởng thành thì năng lực chỉ huy quân đội của hắn sẽ hoàn toàn vượt qua Chu Trọng Sơn nhưng điểm mạnh của Chu Trọng Sơn là ở điểm khác, hắn là một võ tướng điển hình.
Xét đến bối cảnh thời đại ở trước mắt, trong khi xung đột vũ trang quy mô nhỏ là chủ yếu của thời kỳ nguyên thủy thì sức chiến đấu vũ trang mạnh mẽ của từng người thực sự rất quan trọng, vũ lực của hắn có thể trực tiếp quyết định sự thắng bại của một trận chiến. đương nhiên để phát triển được chuyện này thì không thể chỉ nhìn ngay trước mắt, khi quy mô trận chiến trở nên lớn hơn thì những trí tướng giống Lý Sách sẽ càng ngày càng có giá trị hơn, vì thế việc đào tạo của cả hai bên đều không thể bị xem nhẹ. Thân là thủ lĩnh của một bộ tộc, Chu Tư không có thời gian để luyện binh mỗi ngày, vậy nên ngoài việc luyện tập thể lực thì việc tập trận và luyện tập vũ trang tự nhiên sẽ rơi lên đầu Lý Sách và Chu Trọng Sơn.
Về phần tập trận thì trước tiên hắn sẽ đem những chiến trận mà hắn biết dạy cho Lý Sách và Chu Trọng Sơn còn vấn đề luyện tập chủ yếu là rơi lên đầu Lý Sách bởi vì hắn học nhanh hơn. Còn Chu Trọng Sơn thì không cần nói nhiều nữa, phần luyện tập vũ trang sẽ do hắn phụ trách. Trong bộ tộc thì Chu Trọng Sơn là người dùng vũ khí tốt nhất, về phần này thì Chu Tự không có gì để chỉ dạy cả, để Chu Trọng Sơn chỉ dạy lại hắn thì đúng hơn.
Sau khi sắp xếp xong các hạng mục của việc luyện binh, Chu Tự rất nhanh đã quay trở lại cuộc sống sinh hoạt của bản thân. Trong lúc đó, nhiệm vụ tạo ra keo nước mà lúc trước đã giao cho Trang Mộng Điệp đã có kết quả, sau khi thử nghiệm nhiều lần thì keo nước được làm từ mỡ động vật cuối cùng cũng được phát minh thành công.
Nếu như vậy thì Trang Mộng Điệp cũng có thể dùng keo nước để bắt đầu tạo ra cung tên rồi. So với cách dùng kết cấu mộng và chốt để làm ra cung tên thì keo nước sẽ tiện lợi hơn, điều này khiến ngay cả chính bản thân của Trang Mộng Điệp cũng cảm thấy khó tin. Sau khi các vật liệu gia công được chuẩn bị đầy đủ, hiện tại nàng cần phải đem những vật liệu đã được mài từng miếng từng miếng ép dính lại với nhau đợi và đợi keo khô, sau khi chúng đã hoàn toàn kết dính lại với nhau thì chỉ cần thao tác thêm một vài bước là đã dễ dàng hoàn thành một cây cung trúc. Đương nhiên, cung trúc được dính bằng keo nước sẽ nhẹ hơn so với việc dùng kết cấu mộng và chốt nhưng cường độ sẽ tương đối có hạn, khi sử dụng cung tên nhiều lần sẽ xuất hiện tình trạng bong tróc keo nhưng cho dù là vây thì cũng không thể thay đổi được giá trị của loại cung trúc mới này.
Bởi vì loại cung trúc mới này sẽ được sản xuất ra hàng loạt, không giống với tổ hợp cung tên được Trang Mộng Điệp tạo ra trước đó, nếu không có tay nghề tinh xảo thì hiện tại ai có thể làm ra được loại cung kia chứ? vả lại còn tốn không ít thời gian mà vốn dĩ là không thể đáp ứng được việc sản xuất ra số lượng lớn. Lấy những điều này làm tiền đề, vì để loại cung trúc mới được bền hơn, ổn định hơn Trang Mộng Điệp đã suy nghĩ một lúc và đưa ra quyết định rằng sau khi dán chúng lại với nhau thì dùng keo nước gia cố lần một ở bên ngoài mối nối rồi tiếp tục dùng dây da thú có tẩm keo nước quấn quanh trên thân cung để cố định lần hai. Nhưng cho dù như vậy thì vẫn chưa đạt đến mong muốn của nàng, dưới tình huống như vậy, một ý tưởng lóe lên trong đầu của Trương Mộng Điệp…
“Chỉ dùng keo nước để dán thì không đủ mạnh đã vậy còn dễ hư nhưng nếu chỉ dùng tổ hợp kết cấu thì quá lãng phí thời gian, vậy mình có thể kết hợp cả hai phương pháp lại với nhau đúng không?”
Lúc mà phương pháp này vừa lóe lên thì mắt Trang Mộng Điệp sáng lên theo, trong lòng đã có hướng đi!
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca