Măng thực ra quanh năm đều có, nhưng măng mùa xuân và măng mùa đông là ngon nhất. Chúng có giá trị dinh dưỡng cao và còn có thể bổ sung nhiều loại chất xơ cho cơ thể con người, thế nên thực sự là những món ăn tốt.
Đáng tiếc, sau khi rời khỏi khu vực sản xuất, ở những nơi khác nhìn chung khó có thể ăn được măng tươi, nhiều nhất chỉ có thể chế biến ra măng khô.
Đương nhiên, sở dĩ Chu Tự lúc này vui vẻ như vậy, không phải là bởi vì loại cảm giác thèm ăn kéo đến.
Nói thật, mặc dù măng là đặc sản địa phương của quê hương, nhưng bản thân Chu Tự cũng không đặc biệt thích ăn măng, chứ đừng nói đến măng khô, thậm chí cả măng xuân tươi mềm và giòn ngọt.
Về phần nguyên nhân nói thẳng ra là người ngoài muốn ăn thì khó còn còn người dân địa phương ăn tới phát ngán.
Ngoài sản phẩm măng ra, bản thân trúc cũng rất có giá trị và có thể dùng làm thuốc. Nó còn có thể dùng để đan giỏ và làm nhiều đồ thủ công khác nhau. Nó cũng là một trong những nguyên liệu chính cho các nghề thủ công của bà ngoại hắn.
Ngoài ra, nếu rừng trúc này xuất hiện trước mặt sớm hơn thì vấn đề chứa nước có thể được giải quyết dễ dàng hơn rồi.
Xét cho cùng, ống trúc là vật chứa tự nhiên mà.
Trong trường hợp không cần đánh bóng, hiếm có loại cây nào có thể mọc gọn gàng và mượt mà như trúc.
Nhưng ngay cả khi bỏ qua những điều này không nhắc tới thì trúc vẫn đóng một vai trò vô cùng quan trọng đối với Chu Tự lúc này! Đó chính là dùng để làm cung trúc!
Ngoài việc chơi “Đăng Long Kiếm” suốt quãng thời gian khi còn nhỏ, hắn thỉnh thoảng còn nhập vai biến thành một vị du hiệp với chiếc cung trên lưng.
Bản thân trúc rất cứng nên việc làm một chiếc cung bằng trúc không khó và chi phí cũng rất thấp.
Khi còn nhỏ, ý tưởng của hắn tương đối đơn giản và thao tác làm cũng rất thô sơ, thành phẩm làm ra chỉ là một món đồ chơi và không có tính sát thương…
Mà nếu như món đồ đó có tính sát thương thì lại đi một nhẽ khác rồi...
Bây giờ hắn đã trưởng thành và tư duy rõ ràng hơn, hoàn toàn có thể nâng cấp trên cơ sở cơ bản để nâng cao toàn diện hiệu quả của cung trúc.
Nói làm liền làm, Chu Tự trực tiếp gọi nhóm người Chu Trọng Sơn đến bắt đầu đi xung quanh trong rừng trúc để chặt trúc và đào măng.
Trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí còn phái người trở về mang thêm nhiều người tới giúp đỡ.
Hiện giờ Chu Tự cũng không quan tâm đào nhiều măng, dù sao trong doanh trại Hoang Sơn tạm thời không thiếu lương thực.
Nhưng chắc chắn nhu cầu về trúc tăng lên đột ngột. Mọi người được gọi đến và trọng tâm là chặt trúc mang về.
Việc nghiên cứu và phát triển cung trúc đòi hỏi phải tiêu thụ trúc. Sau khi nghiên cứu và phát triển thành công, việc sản xuất số lượng lớn trúc lại càng cần thiết hơn.
Theo kế hoạch trong đầu hắn, về cơ bản hắn chỉ cần chặt trúc càng nhiều càng tốt, khi đội vận chuyển đến, hắn sẽ bắt đầu vận chuyển theo từng đợt đến doanh trại Hắc Nguyệt.
Đúng vậy, hắn không có ý định tiến hành nghiên cứu và phát triển ở doanh trại Hoang Sơn.
Trang Mộng Điệp đang ở doanh trại Hắc Nguyệt, nếu muốn phát triển và chế tạo mọi thứ, những bàn tay khéo léo đó không dùng sẽ trở nên làng phí.
Thay vì để bản thân đắm chìm trong rắc rối, tốt hơn là mang theo Trang Mộng Điệp, điều này chắc chắn sẽ đạt được kết quả gấp đôi với một nửa công sức.
Bằng cách đó, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc cày ruộng mới và chuyển đổi mục đích sử dụng đất, trồng trọt quy mô lớn ảnh hưởng trực tiếp đến sản lượng lương thực trong doanh trại Hoang Sơn, những công việc khác có thể được tạm gác lại.
Điều quan trọng nhất lúc này là phải nhanh chóng thu thập trúc, một loại nguyên liệu quan trọng.
Theo lệnh của Chu Tự, doanh trại Hoang Sơn hoạt động hết công suất.
Trong khi các thành viên trong bộ tộc đều bận rộn thì bản thân Chu Tự giờ đây trông vô cùng “nhàn nhã” nhưng không hề thoải mái.
Sau khi tiêu hao một lượng lớn chân ngôn, cảm giác choáng váng không hề dễ chịu.
Việc hắn làm hàng ngày bây giờ, ngoài việc chú ý đến việc trồng trọt trên cánh đồng mới, là nghỉ ngơi.
Bởi vì thời gian chuẩn bị rời khỏi doanh trại Hoang Sơn ngày càng đến gần, trước đó hắn phải nhanh chóng lấy lại sức lực và sử dụng “Động Sát Chi Nhãn” để xác nhận những tấm bảng còn lại.
Vào ngày này, theo báo cáo của cấp dưới, Thạch Lỗi dẫn đầu đội vận tải, đã thành công đến được doanh trại Hoang Sơn.
- Thủ lĩnh!
Lúc này toàn bộ Thạch Lỗi khuôn mặt lấm lem, thoạt nhìn như thể bị bám bụi lâu ngày lắm rồi vậy.
Thiết nghĩ là chỉ vừa mới đến đây, thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi và tắm rửa đã vội vàng chạy đến gặp thủ lĩnh của mình.
- Thạch Lỗi, dọc đường đi tới đây vất vả cho ngươi rồi, ngươi hẳn là biết đại khái tình huống rồi, trước tiên nên nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện ở đây.
- Vâng!
Đáp lại một câu, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi và rõ ràng có chút kiệt sức của Chu Tự, Thạch Lỗi hiếu kỳ hỏi…
- Thủ lĩnh, ngài đang làm gì vậy?
Đối mặt với sự truy vấn của Thạch Lỗi, Chu Tự mất hai giây mới kịp phản ứng, toàn bộ tinh thần của hắn dường như đang bay phấp phới không chạm đất.
- Ồ, ngươi hỏi ta à? Không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là hai ngày nay ta đã dùng quá nhiều lực lượng và thực sự mệt mỏi. Kết quả là bây giờ phản ứng của ta trở nên chậm chạp như thế này đây.
Nói xong, Chu Tự lại xuất thần, sau đó hắn gắng gượng lấy chút tinh thần nói thêm…
- Tón lại cứ nghỉ ngơi trước, còn những chuyện khác sau khi nghỉ ngơi xong tính tiếp.
Nói xong, Chu Tự vốn định về lều nghỉ ngơi cũng không chậm trễ, dưới sự hộ tống của Chu Trọng Sơn đã an toàn trở về lều.
Ngay lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy đầu mình như nặng ngàn cân, về tới lều liền gục đầu xuống tấm thảm da thú và ngủ thiếp đi như hôn mê.
Nhìn thấy thế Chu Trọng Sơn cũng không lấy làm lạ, hiển nhiên đã quen rồi.
Khoảng thời gian này khó khăn hơn Chu Tự dự kiến, bởi có hơn một trăm người đang đợi hắn xác nhận bảng thuộc tính ở doanh trại Hoang Sơn.
Theo kế hoạch của hắn, hắn muốn đọc hết bảng của hơn một trăm người trước khi rời đi.
Hiện tại xem ra hắn đã phán đoán sai lầm vì đã quá tự tin vào thực lực của bản thân.
Trong hai ngày qua, hắn đã đọc gần một nửa số người ở đó, cho dù có nghỉ ngơi thêm vài ngày trước khi rời đi vẫn không thể chịu đựng được, nhưng nếu trì hoãn mọi việc và ở lại đây cho đến khi đọc xong thông tin của những người còn lại thì có lẽ sẽ nhỡ việc.
Vì vậy sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, hắn liền đưa ra quyết định.
“Lần này trở về doanh trại Hắc Nguyệt, dù sao thì ta cũng phải đưa thêm năm mươi người nữa rời khỏi đây, những người này tạm thời không cần đọc mà chỉ đọc những người để lại đây là được.
Sau khi trừ đi năm mươi người thì số lượng cần làm cũng giảm hẳn, Chu Tự xác định mục tiêu nên đã hoàn thành xuất sắc công việc sau hai ngày nghỉ ngơi sau đó.
Điều đáng tiếc trong khoảng thời gian này là cho đến nay, ngoại trừ Triệu Canh, ở đây thực sự không còn nhân tài nào.
Thừa dịp hai ngày đó, hắn đã giao phó xong mọi việc cho Thạch Lỗi, hiện tại Chu Tự cũng không có ý định nán lại đây nữa.
Sau khi nhận lệnh, chiếc xe gỗ của đội vận tải đã chất đầy trúc, cả đoàn người lên đường thẳng tiến đi về.
Chu Tự rời khỏi khu vực rừng núi và tiến vào khu vực sa mạc, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ xung quanh đang tăng lên.
“Thời tiết chắc chắn là trên 30 độ rồi đây!”
Nhìn lên mặt trời chói chang, Chu Tự rõ ràng nhận ra mùa hè đang đến!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca