Theo sự chỉ dẫn của Chu Tự, hắn rõ ràng là có ý mở đường cho Triệu Canh. Dựa theo năng lực của đối phương, nếu tiếp tục làm việc và cống hiến tốt ở doanh trại Hắc Nguyệt thì việc trở thành Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đồng thời, về phía doanh trại Hoang Sơn đã trải qua những ngày đầu tiên bận rộn đến mức choáng váng đầu óc, cuộc sống của Chu Tự hiện giờ tạm coi là nhàn nhã hơn rất nhiều.
Lúc này hắn đang tựa mình dưới bóng cây, tận hưởng cái mát lạnh của gió núi.
“Mấy ngày nay đang ngày càng nóng hơn. Chiếu theo tình hình khí hậu, có lẽ sắp đến mùa hè rồi.”
Ở ngọn núi này vẫn mát mẻ hơn khá nhiều, ở phía doanh trại Hoang Sơn sức nóng thậm chí được cảm nhận rõ ràng hơn, ở ba doanh trại còn lại về cơ bản sẽ chỉ có nóng hơn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Chu Tự thật sự không muốn quay trở về.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, ở thế giới cũ, hắn vẫn có thể đội lấy cái nắng ngoài trời 40 độ đi đi về về, nên ý chí cũng tương đối mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian này, sau mệnh lệnh việc điều động Thạch Lỗi đến doanh trại Hoang Sơn để đảm nhiệm chức vụ mới. Suy tính đến thời gian bị tổn hao trong suốt chăng đường đi và về, để Thạch lỗi có thể thuận lợi tới đây được hiển nhiên cũng mất nhiều thời gian.
Đây cũng là kế hoạch ban đầu hắn vạch ra.
Chu Tự không thể vứt lại một mớ hỗn độn cho Thạch Lỗi mà không làm gì cả.
Không phải hắn không tin vào khả năng của Thạch Lỗi, mà theo kiến thức và suy nghĩ của những người nguyên thủy bình thường, nếu thực sự giao phó toàn bộ công việc phát triển và xây dựng doanh trại này cho họ thì rất có thể sẽ không thể làm tốt được.
Chưa kể năng lực của Thạch Lỗi không phải ở việc phát triển và xây dựng doanh trại mà chủ yếu là ở khía cạnh quân sự.
Việc điều hành doanh trại ở đây rất có thể sẽ phụ thuộc vào Vương Xuyên.
Nhưng Vương Xuyên chỉ là một người bình thường hai sao, với thiên phú được coi là nhỉnh hơn một chút mà thôi, cho nên Chu Tự hiển nhiên không thể kỳ vọng nhiều vào hắn.
Vì lý do ấy, Chu Tự cảm thấy cần phải sắp xếp hết những việc cần sắp xếp trước khi rời đi.
Điều này là để đảm bảo doanh trại có thể hoạt động bình thường, mà nhiệm vụ của Vương Xuyên cơ bản là duy trì hoạt động của doanh trại, không cần cố ý làm những việc vượt quá khả năng của mình.
Trong quá trình ấy, Chu Tự không quên cử trinh sát đi thăm dò khu vực núi sâu gần doanh trại Hoang Sơn.
Cân nhắc việc xây dựng trại sau này, cánh đồng của doanh trại Hoang Sơn của họ nên được bố trí gần phía bên trong chân núi.
Về vị trí ấy, Vương Xuyên trước đó đã từng nói là rất có thể sẽ bị những bộ tộc khác ở ngoại vi quấy rối.
Đánh giá từ những thông tin mà hắn có được cho đến nay, Vương Lục Xung đã thua vào tay bộ tộc Man Thạch và buộc phải chạy trốn đến đây, cuối cùng gặp phải bộ tộc trước đây của Lý Sách và hình thành quy mô về sau.
Về phần các bộ tộc trực thuộc bộ tộc Man Thạch, Vương Lục Xung kỳ thực không hề sợ hãi.
Theo tiền đề đó, Chu Tự đương nhiên cũng không cần e ngại những bộ tộc kia, công việc thăm dò trong khu vực có thể mạnh dạn tiến hành, thậm chí biểu hiện cường thế một chút cũng không thành vấn đề.
Suy cho cùng, ở thời kỳ nguyên thủy vốn là mạnh được yếu thua.
Thể hiện sức mạnh của bản thân một cách hợp lý và để những kẻ thù xung quanh biết mình mạnh mẽ đến mức nào, điều này đôi khi có thể tránh được nhiều rắc rối về sau.
Với tâm lý ấy, các trinh sát đã khá phóng khoáng trong hành động.
Tất nhiên, họ không quên mang theo khô lâu binh của thủ lĩnh, mỗi khi đi ngang qua một đoạn nào đó sẽ đào một cái hố và chôn nó xuồng.
Việc triển khai siêng năng theo kiểu đó vào các ngày trong tuần có thể giúp ích rất nhiều vào một số thời điểm quan trọng.
Đồng thời, những nơi chôn bộ xương xuống đều khiến cho những người trinh sát đang thực hiện nhiệm vụ của mình có một cảm giác an tâm không thể giải thích được. Cảm giác này thực sự rất nhỏ bé nhưng vô cùng hiệu quả.
Sau khi quân trinh sát điều tra, Chu Tự cũng đưa Chu Trọng Sơn tới kiểm tra và lấp chỗ trống như thường lệ.
Theo lời kể của Vương Xuyên, khi đó họ vội vàng tháo chạy và sau khi trốn đến đây, một cuộc xung đột vũ trang đã nổ ra với bộ tộc của Lý Sách.
Sau này Vương Lục Xung sợ bộ tộc Man Thạch không buông tha mình nên trong một thời gian ngắn liền dẫn người của mình tụ tập trên núi, cẩn thận trồng trọt phát triển, không dám mạo muội ló đầu ra ngoài.
Vì vậy, kể từ khi trốn đến đây, hắn chưa khám phá chi tiết khu vực ngoại vi.
Cho đến cách đây không lâu, hắn cảm thấy mình cơ hồ đã tích lũy đủ lực lượng, bắt đầu chuẩn bị quay về báo thù.
Kết quả là trước khi chiến dịch chính thức được triển khai, Chu Tự đã dẫn người của mình kéo đến đè bẹp hắn…
Cứ như vậy, đám người Vương Xuyên thật sự không biết khu vực này có cái gì, điều đó cũng khiến Chu Tự nuôi chút hi vọng.
Theo quan điểm hiện tại, càng đi sâu vào trong dãy núi thì các loài thực vật hoang dã càng mọc um tùm. Ngay cả dưới chân núi, sự thay đổi cũng khá rõ ràng.
Với sự mong đợi trong lòng, Chu Tự đã mở "Động Sát Chi Nhãn" của mình ra.
Điều cần giải thích thêm ở đây là "Động Sát Chi Nhãn" không chỉ cải thiện tầm nhìn và khả năng nhìn sâu của hắn, mà còn giúp Chu Tự dễ dàng khám phá ra một số manh mối ẩn giấu trong môi trường.
Nhưng về cơ bản, hắn vẫn phải tự mình tìm ra nó.
Điều này không có nghĩa là ngay khi "Động Sát Chi Nhãn" được mở ra, mọi bí mật sẽ được hiển hiện trực tiếp dưới mắt của hắn.
So với môi trường đồng cỏ tương đối bằng phẳng và rộng mở trước đó, mới nhìn thoáng qua đã thấy khắp nơi đều có chướng ngại vật, môi trường rừng núi phức tạp hơn chắc chắn đã hạn chế rất nhiều khả năng của "Động Sát Chi Nhãn" và tăng thêm gánh nặng cho người sử dụng.
Trong khoảng thời gian này, do nhiều nguyên nhân khác nhau nên sức mạnh chân ngôn của hắn vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn.
Sau khi điều chỉnh tâm lý, Chu Tự nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ di chuyển, tăng cường hiệu suất tầm nhìn bằng cách này.
Sức mạnh của chân ngôn liên tục bị tiêu hao, khiến Chu Tự đang ở trạng thái chưa hồi phục hẳn dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Ngay khi hắn chuẩn bị kết thúc một ngày, bỗng một loại cây xanh khác với thảm thực vật rừng núi xung quanh đập vào mắt.
“Đó là…”
Sau khi giả trừ "Động Sát Chi Nhãn" để tiết kiệm sức lực, Chu Tự đã khóa vị trí thành công, nhanh chóng đi về hướng đó.
Trong khoảng thời gian ấy Chu Trọng Sơn cũng nhanh chóng đi theo, xuyên qua khu rừng trước mặt, một vùng rộng lớn có đủ loại thực vật xuất hiện trước mắt.
Nhìn diện tích lớn thực vật phía trước, trong lòng Chu Tự không khỏi rối như tơ vò.
Lúc này, thứ xuất hiện trước mặt hắn chính là một biển trúc! Nhìn biển trúc này, hắn có chút nhớ nhà. Quê hương hắn trải dài từ khắp núi non xuống dưới đồng bằng đều có bờ trúc bao phủ. Khi hắn còn nhỏ xíu, trước nhà đã có một rừng trúc.
Nhưng rõ ràng bây giờ hắn không thể quay lại thế giới kia được nữa, ở thế giới bên kia, hắn đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Tự hít một hơi thật sâu, thu những hoài niệm còn sót lại vào lòng, nhìn rừng trúc trước mắt, trên mặt nở nụ cười.
Đã có trúc thì ở đây chắc chắn còn có một thứ khác, đó chính là măng. Đồng thời, măng khô làm từ măng cũng là đặc sản địa phương của quê hương. Đây là một trong những “báu vật miền núi” tiêu biểu.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca