Để nâng cao hơn nữa hiệu quả vận chuyển, việc nâng cấp xe đẩy lên xe ngựa, xe lừa hoặc xe bò có thể mang lại cho họ sự tiện lợi lớn và điều đó là không còn nghi ngờ thêm nữa.
Nhưng nếu muốn nói vấn đề này hiện tại rất cấp bách thì cũng không phải.
Tại doanh trại Hoang Sơn, mặc dù một nửa ngọn núi trơ trụi và hoang tàn do ảnh hưởng từ môi trường sinh thái phía sa mạc, nhưng môi trường sinh thái phía bên kia núi lại khá tốt.
Cộng với những loại cây trồng mà cựu thủ lĩnh Vương Lục Xung mang về từ sâu trong núi, thì trong giai đoạn này chỉ cần khai hoang ruộng mới là doanh trại Hoang Sơn hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.
Hiệu suất duy nhất mà họ cần thể hiện, có lẽ là khi doanh trại này bị tấn công.
Mặc dù theo phân tích trước đây của Chu Tự, khó có khả năng Man Thạch bộ lạc ở sâu trong núi sẽ rời bỏ vùng đất có nhiều tài nguyên phong phú hơn và đi xa như vậy để đến khiêu khích bọn họ.
Nhưng phân tích là phân tích như vậy, đôi khi người tính không bằng trời tính, có sự đề phòng vẫn hơn.
Vạn nhất một trận chiến nổ ra mà doanh trại Hoang Sơn không thể giải quyết được thì hiệu quả hỗ trợ lúc ấy sẽ rất quan trọng.
Tuy nhiên, điều này không làm thay đổi thực tế rằng vấn đề Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân rất khó giải quyết.
Và nếu muốn giải quyết vấn đề này mà không tính đến hiệu quả yểm trợ, cách tốt nhất là trực tiếp cho quân đồn trú trong doanh trại Hoang Sơn để nâng cao hơn nữa khả năng chiến đấu độc lập của họ.
Xét về số lượng, sau khi năm mươi tù binh rời đi, không tính số quân mà họ mang đến, theo thống kê mới nhất, doanh trại Hoang Sơn còn lại 109 người.
Quy mô hơn trăm người chắc chắn là đủ nếu mục tiêu ngắn hạn chỉ là trụ vững, điều kiện tiên quyết hiện giờ là an tâm làm ruộng, như vậy là đủ.
Tuy nhiên, hầu hết trong số một trăm lẻ chín người đều là tù nhân chiến tranh.
Đối với những tù nhân chiến tranh đó, Chu Tự chắc chắn sẽ không để họ tập trung hết một chỗ, nếu xảy ra chuyện sẽ khó kiểm soát.
Hắn giữ lại nhiều nhất ba mươi tù binh chiến tranh này ở doanh trại Hoang Sơn, số còn lại sẽ bị phân tán và chia hết cho các doanh trại còn lại.
Do vậy, số nhân khẩu trong doanh trại Hoang Sơn sẽ không đến một trăm người.
Chu Tự cũng đã tính đến điểm này, hắn sẽ thay người từ ba doanh trại còn lại để bảo đảm trong doanh trại Hoang Sơn có quy mô một trăm người.
Theo tiền đề trên, hắn cần có một cấp dưới đáng tin cậy và có năng lực để tọa trấn nơi đây.
Xét thấy đối phương cần có năng lực tự lập giải quyết sự việc, hắn cũng không có nhiều lựa chọn.
“Diệp Kinh Hồng, Thạch Lỗi và Lý Sách, đây là ba ứng cử viên.”
“Xét về độ tin cậy, trong ba người họ tin tưởng nhất chắc chắn là Kinh Hồng, nhưng hắn hiện đang ở doanh trại Thảo Nguyên bên kia, mà lại xét tới thiên phú của hắn, nếu để hắn đóng quân trong một doanh trại điều hành đơn độc trong một thời gian dài chắc chắn sẽ rất lãng phí.
Vậy nên chỉ còn lại Thạch Lỗi và Lý Sách…
Nghĩ tới đây, Chu Tự rơi vào trầm tư, cuối cùng dưa ra quyết định.
“Để Thạch Lỗi đến phụ trách doanh trại Hoang Sơn đi!”
Đây có lẽ là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng của hắn.
So với Lý Sách, người rõ ràng có thế mạnh thiên về tấn công hơn, thì theo quan điểm của Chu Tự, Thạch Lỗi có thiên phú “Thận Trọng Từng Bước” là một người “tiến có thể công, lui có thể thủ”, khá là toàn diện.
Hơn nữa, Thạch Lỗi có phong thái bình tĩnh, để bảo vệ doanh trại thì điều quan trọng nhất là phải bình tĩnh và có ý chí kiên cường.
Trong tình huống sinh tử, nếu có thể cầm cự thêm một chút thời gian đợi quân tiếp viện đến thì tình hình sẽ khác.
Vì vậy xét về tổng thể, so với Lý Sách thì Thạch Lỗi là một vị đại tướng thích hợp hơn để tọa trấn trong doanh trại Hoang Sơn.
Sau khi đưa ra quyết định này, Chu Tự trực tiếp phái người trở về truyền lệnh, điều Thạch Lỗi tới tiếp quản.
Hắn không thể ở lại doanh trại Hoang Sơn mãi được, theo kế hoạch của hắn, về cơ bản khi Thạch Lỗi đến là hắn có thể trở về doanh trại Hắc Nguyệt.
Suy cho cùng, doanh trại Hắc Nguyệt là căn cứ mà hắn cần tập trung phát triển ở giai đoạn này.
Quyết định đó của Chu Tự không giấu Lý Sách, hắn cũng tìm thời điểm thích hợp để thông báo lý do cho đối phương.
Lý Sách biết tin cũng tiếp nhận, không có phản đối gì.
Những ngày tiếp theo, Chu Tự chủ yếu dành thời gian nghỉ ngơi và chờ đợi, thỉnh thoảng sẽ để mắt đến công việc sửa sang trong trại.
Thời gian dần trôi, tiến triển khá tốt.
Khu doanh trại đông thiếu một phần, tây khuyết một khoảng do ban đầu được tái thiết rộng rãi, giờ đây trông đã khác hơn nhiều.
Cùng lúc đó, phía Triệu Canh…
Sau một chuyến đi dài, Triệu Canh đã đến được doanh trại Diêm Hồ, sau khi nghỉ ngơi một chút vào buổi trưa, cuối cùng cũng chính thức đến được doanh trại Hắc Nguyệt!
Vào lúc đó, Triệu Canh liền quan sát chung quanh, doanh trại Hắc Nguyệt từ phía xa đã thu hút sự chú ý của hắn, trong lòng không khỏi choáng váng
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cách bố trí doanh trại lại có thể ngăn nắp như vậy! Mọi khu vực đều được bố trí hợp lý.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng tranh thủ nhìn thoáng qua cánh đồng đang được canh tác, cả quy mô và cách bố trí đều vượt xa sự mong đợi của hắn.
Thành thật mà nói, khi nhìn thấy doanh trại Diêm Hồ hắn đã hơi căng thẳng rồi.
Vì doanh trại Diêm Hồ là một doanh trại chức năng với công việc chính là khai thác mỏ và khai thác muối nên cơ sở vật chất của toàn trại rất đơn giản và quy mô cũng nhỏ.
So với doanh trại Diêm Hồ, doanh trại Hắc Nguyệt hiện tại là căn cứ chính của Chu Tự, nếu không tính tới vấn đề nhân khẩu thì đã hoàn toàn vượt qua trình độ của một ngôi làng nguyên thủy bình thường.
Nếu trước đó Triệu Canh còn chưa chắc chắn, thì vào giờ phút này hắn có thể dùng giọng điệu rất kiên định nói rằng so với doanh trại Hắc Nguyệt trước mặt, doanh trại của Vương Lục Xung quả thực quá bừa bộn, nói khó nghe hơn là lộn xộn không nề nếp. Chúng thiếu trật tự tới nỗi xây lỗ chỗ, không chỗ nào khớp với chỗ nào!
Đội vận chuyển mang theo mệnh lệnh của Chu Tự về, để Triệu Canh quản lý một nhóm, rất nhanh sau đó đã được an bài ổn thỏa.
Đặc biệt là Triệu Canh, với tư cách là một nhân tài phát triển nông nghiệp, kinh nghiệm trồng trọt tương đối phong phú. Vào thời điểm cần phát triển mạnh mẽ nghề trồng trọt để mở ra thời đại nông nghiệp nên chắc chắn rất được trọng dụng.
Tuy nhiên, Chu Tự không ngay lập tức sắp xếp để Triệu Canh làm Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp.
Không giống như thời của Diệp Nghiên, lúc đó bộ tộc của họ không có bộ phận y tế nên hắn có thể trực tiếp bổ nhiệm Diệp Nghiên làm bộ trưởng và thành lập bộ phận y tế.
Nhưng trong bộ tộc của họ hiện tại đã có một Bộ Nông nghiệp và cũng đã phát triển đến một quy mô nhất định.
Mặc dù bản thân Triệu Canh có năng lực xuất sắc nhưng xét đến cảm xúc của cấp dưới, hắn không thể trực tiếp để Triệu Canh “nhảy dù” lên trên được.
Bằng cách này, lấy lý do Triệu Canh biết cách trồng những loại cây trồng mới được phát hiện, Chu Tự trước tiên đã giao cho hắn vị trí trưởng nhóm nông nghiệp và yêu cầu hắn dẫn đầu một nhóm các thành viên trong công việc đồng áng.
Tin rằng trong quá trình làm việc chăm chỉ, Triệu Canh sẽ sớm thể hiện được khả năng vượt trội của mình khi tích lũy được những thành tích nhất định. Tới lúc đó khi Chu Tự thăng chức cho hắn, thiết nghĩ những người khác trong Bộ Nông nghiệp sẽ không cảm thấy không hài lòng.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca