- Như này, như này, rồi như thế này…
Những người ở doanh trại Hoang Sơn trước đây đã buộc hàng rào không tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể buộc lại được. Mấu chốt ở đây là họ phải nắm vững kỹ thuật này.
May mắn thay, việc học kỹ thuật đó không hề phức tạp. Về cơ bản sau khi dạy vài lần là họ đều có thể làm được, không đẹp thì cũng đúng thao tác.
Đồng thời, để tạo điều kiện thuận lợi cho mọi người tham khảo, Chu Tự đã tự mình giải quyết vấn đề và buộc một đoạn phần đầu rào.
- Dựa trên tiêu chuẩn này, mọi người qua nhìn xem.
Vừa nói, Chu Tự liền nắm lấy hai nhánh cây buộc ở hàng rào, kéo mạnh hai lần.
Trong quá trình đó, hai nhánh cây thực sự đã di chuyển, nhưng các thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm về công việc này có thể thấy rõ sự khác biệt.
Nếu là hàng rào trước đây của họ, khi bị kéo ra như thế này thì nó liền lỏng lẻo, thậm chí đổ sập xuống.
Nhưng điều đó không xảy ra với thành phẩm của vị tân thủ lĩnh của bọn họ, nói cách khác là nó rất tinh tế lại nhìn đơn giản đến mức gần như không đáng kể.
- Chỉ cần làm theo tiêu chuẩn này là được.
Học cách làm không khó, nhưng rắc rối của việc buộc hàng rào là đòi hỏi nhiều nhân lực và thời gian, bước tiếp theo là công việc lặp đi lặp lại với cường độ cao.
Chu Tự không có ý định lãng phí thời gian ở đây, sau khi dạy hết những gì cần dạy liền dẫn Chu Trọng Sơn và Vương Xuyên đến địa điểm tiếp theo.
Cũng giống như những trại khác, công việc của Chu Tự bây giờ là quan sát xung quanh và khi phát hiện vấn đề sẽ khắc phục luôn.
Suy cho cùng, có rất nhiều việc trên thế giới này không thể đảm bảo sẽ hoàn thành tốt chỉ với một mệnh lệnh ban hành.
Bởi vì không thể đảm bảo rằng cấp dưới hiểu hết ý của mình.
Vì lý do đó, cách an toàn nhất là tự mình để mắt đến nhiều hơn.
Sau khi hoàn thành sơ bộ công việc ở hàng rào, họ vội vã di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Nơi gần nhất ở đây là những cánh đồng nông nghiệp xung quanh doanh trại.
Nhưng nói như vậy cũng không chính xác lắm, bởi vì cách bố trí của trại khiến cho đất nông nghiệp ở đây nằm rải rác đây đó, mỗi bên một chút, và đây là nơi gần trại nhất, và cũng là nơi mà Vương Lục Xung trồng trọt đầu tiên.
Lúc này, những người nông dân trong trại đang bận rộn đào rau ngoài đồng rồi ủi đất nông nghiệp.
Trong quá trình ấy, Chu Tự có thể nhìn thấy trong mắt rất nhiều nông dân đều tràn đầy sự không hiểu cùng bất mãn với mệnh lệnh của hắn.
Điều này là bình thường thôi.
Đứng theo góc nhìn quan điểm của họ, những vùng đất nông nghiệp và hoa màu trên đồng ruộng này được trồng trọt bằng mồ hôi và sự chăm chỉ của chính họ.
Thế nhưng thủ lĩnh mới vừa tới đã san phẳng đất nông nghiệp ngay khi tiếp quản. Tâm trạng bọn họ tốt mới là lạ đó.
Tuy nhiên trong đám người như vậy, Chu Tự tinh tường chú ý tới có một người, ánh mắt và vẻ mặt đều rất bình tĩnh.
So với những người nông dân xung quanh rõ ràng là không vui, động tác tay bồn chồn, làm việc không nhiệt tình thì hắn ta không những không tỏ ra bất mãn mà động tác cũng rất ngay ngắn, như thể không có chút lưu luyến nào với những mảnh đất nông nghiệp này vậy.
- Vương Xuyên, đây cũng là Bộ Nông nghiệp của ngươi đúng không?
Quả nhiên, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc xây dựng, Vương Lục Xung cũng thành lập nhiều bộ phận khác nhau.
Nghe thấy Chu Tự hỏi, Vương Xuyên nhìn kỹ một chút rồi gật đầu.
- Đó là Triệu Canh, Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp.
- Hóa ra là bộ trưởng à?
Chu Tự có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, Triệu Canh trước kia làm nông rất tốt, về sau được thăng chức bộ trưởng.
Chu Tự có chút hưng phấn khi đề cập đến điều này.
“Có vẻ như hắn trở thành bộ trưởng dựa trên thực lực, đây hẳn là một nhân tài!”
Nghĩ đến đây, Chu Tự lập tức nói…
- Gọi người đó tới nói chuyện.
- Vâng.
Vương Xuyên vội vàng chạy qua đó và gọi Triệu Canh tới.
Việc tiếp xúc lâu dài với gió và nắng đã khiến làn da của Triệu Canh trở nên đen sạm và cực kỳ thô ráp, gương mặt và đường nét trên khuôn mặt của hắn cũng không có gì nổi bật.
Đột nhiên bị thủ lĩnh mới gọi đến, Triệu Canh vốn đang bận làm việc, cảm thấy hơi xấu hổ, bước tới và gọi một tiếng "thủ lĩnh".
Chu Tự nghe xong mỉm cười.
- Ngươi tên là Triệu Canh?
- Chính là ta.
- Đừng lo lắng, ta chỉ tò mò và muốn nói chuyện thoải mái với ngươi thôi.
Vừa nói, Chu Tự vừa chỉ vào những người nông dân bên dưới đang làm việc một cách miễn cưỡng.
- Bọn họ rõ ràng không hài lòng với việc phải san ruộng nên hiệu quả công việc ngày càng thấp, nhưng ta thấy ngươi và bọn họ có chút khác nhau.
Nói tới đây, Chu Tự liền ngừng lại một chút…
- Ta không thấy ngươi bất mãn, ngươi làm việc cũng rất gọn gàng, hình như ngươi căn bản không quan tâm đến những đồng ruộng này cho lắm, cho nên ta khá hiếu kỳ muốn biết suy nghĩ của ngươi.
Đối mặt với câu hỏi của Chu Tự, Triệu Canh im lặng hai giây, sau đó mới đáp..
.
- Bởi vì ta nghĩ khu vực này lẽ ra nên bị san phẳng từ lâu rồi.
Lời nói của Triệu Canh khiến Chu Tự càng thêm kinh ngạc, sau đó ra hiệu cho đối phương tiếp tục.
- Vị trí này không ổn, cách nguồn nước quá xa, ngày thường gánh nước tưới tiêu rất phiền phức, hơn nữa nhiều ruộng không cùng một chỗ, chỉ riêng việc gánh nước đi lại đã mất rất nhiều thời gian hơn cả việc tưới ruộng, đồng ruộng thì rải rác và khó quản lý...
- Đồng thời khoảng cách quá gần trại. Nhiều khi một số công việc hàng ngày trong trại sẽ ảnh hưởng đến công việc trồng trọt, khiến chúng ta đau đầu. Và…
Về việc quy hoạch và sắp xếp vị trí các cánh đồng, Triệu Canh rõ ràng đang kìm nén sự oán giận của mình. Bây giờ khi Chu Tự hỏi, hắn lập tức phàn nàn như thể chạm đúng chỗ ngứa.
- Ta đã đề cập vấn đề này với cựu thủ lĩnh nhiều lần rồi. Càng sớm san phẳng những cánh đồng này càng tốt, sau đó tìm một nơi thích hợp hơn để cày lại. Thời gian trôi qua, việc này chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả hơn, nhưng cựu thủ lĩnh đã không giải quyết được điều đó…
Nói đến đây, Triệu Canh tựa hồ nghĩ tới điều gì bèn dừng lại, sau đó lo lắng liếc nhìn Chu Tự.
Vừa rồi khi được nói thật những điều kìm nén trong lòng, quả là rất sướng miệng, cũng gần như khiến hắn quên mất rằng thủ lĩnh mới đang đứng trước mặt mình.
Mặc dù hắn phàn nàn về người thủ lĩnh cũ nhưng không có gì đảm bảo rằng người thủ lĩnh mới sẽ không cất trong lòng suy ngẫm.
Nhưng hắn không biết, Chu Tự lúc này đang cảm thấy rất vui vẻ, ý tưởng của Triệu Canh rất trùng khớp với hắn, có thế nào thì đối phương hẳn cũng là ba sao trở lên. Với suy nghĩ này, "Động Sát Chi Nhãn"' của Chu Tự nhanh chóng được khởi động.
Chẳng bao lâu, dưới sức mạnh của "Động Sát Chi Nhãn"', bảng thuộc tính của Triệu Canh mở ra trước mắt hắn…
Họ tên: Triệu Canh
Giới tính: Nam
Tuổi: 20
Chủng tộc: Loài người
Trạng thái: Mệt mỏi
Chân ngôn: Không
Thiên phú: Chuyên Gia Nông Nghiệp: Lương thực là nhu cầu thiết yếu hàng đầu của con người, và phát triển nông nghiệp là nền tảng cho cuộc sống ổn định!
Vũ dũng: ★★
Trí tuệ: ★★☆☆
Tinh thần: ★★☆
Sức chịu đựng: ★★☆
Chỉ huy: ★★
Tấm bảng này vừa hiện ra, ngay cả Chu Tự vốn đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, nhưng khóe miệng cũng khó kìm chế được mà phải nhếch hẳn lên.
Với tiền đề là có trí tuệ tiềm năng bốn sao, tiềm lực tinh thần và sức chịu đựng cũng đã đạt tới trình độ hai sao.
Có các điểm thuộc tính như vậy, Triệu Canh chắc chắn là một nhân tài xứng đáng được đào tạo trọng điểm!
Đồng thời, Chu Tự đang chuẩn bị tập trung vào việc trồng trọt ở giai đoạn tiếp theo, thực sự người kia đã đến rất đúng lúc! Giống như “mưa đúng thời” vậy Triệu Canh à!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca