Những người vận chuyển vật tư đã đến, bọn họ đã phải đi một chặng đường dài để đến đây, dù sao cũng phải nghỉ ngơi hai ngày mới có sức quay trở về.
Trong hai ngày này, công việc của Chu Tự ở doanh trại Hoang Sơn ngoài việc bắt đầu chỉ đạo việc cải tạo doanh trại thì chính là phải nghỉ ngơi thật tốt.
Dù sao sau khi đội vận chuyển nghỉ ngơi xong, hắn phải sắp xếp năm mươi tù binh đi về cùng với đội vận chuyển. Trước khi những tù binh này rời đi, hắn phải kiểm tra tất cả bảng thông tin của bọn họ.
Một mặt là để tạo điều kiện cho hắn sắp xếp sau này, mặt khác là xem thử có tìm được nhân tài nào không, để không vô tình bỏ sót những nhân tài quan trọng.
Vì lý do này nên hắn phải nhanh chóng khôi phục sức mạnh của chân ngôn đã tiêu thụ trước đó.
Cách tốt nhất là nghỉ ngơi đầy đủ.
Không cần phải ngủ, Chu Tự phát hiện chỉ cần đầu óc trống rỗng, tiến vào trạng thái hoàn toàn thả lỏng, cho dù chỉ là mê man thôi cũng sẽ có tác dụng tương tự.
Đương nhiên ngủ cũng ngủ đủ rồi, ngây người cũng ngây người đủ rồi, Chu Tự vẫn phải tìm việc gì đó để làm.
Dù sao cứ nhàn rỗi mãi hắn sẽ khùng mất. Mấy ngày này, trong khi điều chỉnh kế hoạch phát triển doanh trại, Chu Tự đã hướng sự chú ý đến chuồng gà mà Vương Lục Xung đã xây trước đó.
Ở thời kỳ nguyên thủy với điều kiện đơn giản này, khả năng chịu đựng các môi trường khắc nghiệt khác nhau của Chu Tự đã được cải thiện rất nhiều so với lúc đầu.
Tuy nhiên, lần này khi bước vào chuồng gà của Vương Lục Xung, hắn vẫn không khỏi suýt nôn mửa.
- Ọe ọe, chỗ này thối quá mức cho phép rồi đúng không?
Nhiều lần nôn mửa khiến sắc mặt của Chu Tự hơi tái nhợt.
- Mấy người có vệ sinh mỗi ngày không vậy?
Trong lúc đó, Vương Xuyên đi cùng hắn hiển nhiên cũng xông thẳng vào mặt, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nghe thấy câu Chu Tự hỏi bèn vội vàng nói…
- Mỗi ngày đều có vệ sinh nhưng những con gà rừng này rất giỏi ị, nếu lơ là xíu thôi là sẽ ị đầy khắp nơi, mà những phân gà này đều ướt đẫm, dính chặt trên mặt đất, khó có thể dọn sạch hoàn toàn…
Nói đến đây, Vương Xuyên không có ý định nói sâu hơn nữa, Chu Tự đại khái có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu không được vệ sinh kỹ lưỡng, chuồng gà sẽ trở nên bẩn hơn và có mùi hôi hơn.
Đồng thời, Chu Tự vừa bước vào có thể cảm nhận rõ ràng nơi này tràn ngập các loại bụi lông vũ, không còn đơn giản là hôi hám mà thậm chí còn khiến hắn cảm thấy buồn nôn, khó thở.
Cảm tưởng nếu sống trong môi trường này lâu sẽ mắc các bệnh về đường hô hấp.
- Các ngươi chưa từng nghĩ tới việc nuôi thả sao?
Đối mặt với vấn đề này, Vương Xuyên vội vàng gật đầu.
- Có từng nghĩ tới. Lúc đầu có làm hàng rào và nhốt gà rừng vào trong nhưng những con gà rừng này chỉ cần vỗ cánh là đã có thể dễ dàng bay ra ngoài, làm hàng rào cao thêm cũng vô ích, hết cách mới đành làm chuồng gà kiểu này.
Chu Tự nghe vậy thì gật đầu, trong lòng cũng có chủ ý đại khái.
Vừa rồi hắn bỏ qua một điều, đó là “gà nhà” trong ấn tượng của hắn là kết quả của quá trình thuần hóa lâu dài của con người, ngay cả trong xã hội hiện đại, một số loài gà thả rông hoặc gà rừng cũng bay nhảy giỏi hơn gà nhà.
Bây giờ ở thời kỳ nguyên thủy này, gà rừng vẫn chưa được thuần hóa, khả năng vận động của chúng chắc chắn mạnh hơn, thậm chí chúng còn có khả năng bay quãng đường ngắn.
Điều này buộc Vương Lục Xung phải xây dựng chuồng gà kiểu này.
Nhưng thành thật mà nói, điều kiện bây giờ quá tệ, điều kiện vệ sinh trong chuồng gà cũng rất tệ. Chu Tự đoán rằng tình trạng này không thể giải quyết được chỉ bằng cách dọn dẹp hàng ngày.
Sợ là trong môi trường vệ sinh kém như này sẽ sinh ra một số vi khuẩn nào đó thì phiền phức. Thay vì nghĩ cách đối phó với vi khuẩn virus, tốt hơn hết nên loại bỏ nguyên nhân gốc rễ của vấn đề ngay từ đầu để tiết kiệm công sức.
Xét đến điểm này, chăn nuôi thả rông ngoài trời chắc chắn là cách an toàn và hợp lý nhất.
Một mặt, đây là một không gian hoàn toàn mở, không khí lưu thông, không có nhiều mùi khác thường. Mặt khác, loài gà rừng này luôn ị khắp nơi, vấn đề vệ sinh là vấn đề đau đầu khi bị nhốt vào chuồng gà, nhưng nếu thả ra ngoài tự nhiên, phân của gà có thể trực tiếp trở thành chất dinh dưỡng cho vùng đất xung quanh, sinh thái thay đổi, căn bản không cần bọn họ phải lo lắng nữa.
Nhưng như Vương Xuyên đã nói, vấn đề lớn nhất của việc chăn nuôi thả rông hiện nay là không thể quản thúc được những con gà rừng này, đoán chừng chúng sẽ bỏ chạy ngay khi thả ra ngoài.
Để đối phó với vấn đề này, Vương Lục Xung không biết phải làm gì nên chỉ có thể lựa chọn xây chuồng gà rồi nhốt tất cả gà rừng vào trong.
Nhưng trong trường hợp của Chu Tự, vấn đề này rất dễ giải quyết.
- Việc này đơn giản thôi, chỉ cần cắt cánh của những con gà rừng đó là được.
- …
Những lời nói đó khiến Vương Xuyên im lặng một lúc.
Trong tiềm thức, hắn tưởng tượng thủ lĩnh mới của bọn họ sẽ cầm một chiếc rìu đá, nhấp hai lần rồi chặt đứt cả hai cánh của con gà rừng, sau đó quay lại nhìn hắn và mỉm cười: “Ngươi nhìn này, như này là chúng không thể bay được nữa rồi.”
Qua lúc lâu, Vương Xuyên đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Tuy rằng trong quá trình này hắn không nói gì, nhưng dựa theo sự nhạy bén của Chu Tự, hắn khẳng định Vương Xuyên có thể đã tưởng tượng ra cảnh tượng kỳ quái nào đó.
- Bắt một con gà rừng đến để ta thị phạm cho các ngươi xem.
Vương Xuyên nghe vậy, trong lòng tuy đang cảm thấy rất vi diệu nhưng hành động lại dứt khoát, trực tiếp gọi người đi bắt một con gà rừng ra.
Dù sao nếu thực sự nói về vấn đề này, ngay cả khi thủ lĩnh của bọn họ có đánh gãy cánh của tất cả những con gà rừng thì đối với hắn cũng chẳng sao cả.
Đối với bọn họ mà nói, những con gà rừng này về cơ bản là thức ăn, cuối cùng cũng ăn vào bụng thôi, cứ lo lắng mấy vấn đề này chẳng khác nào đang thảo mai cả.
Sau một hồi náo loạn, một người trong bộ tộc cầm một con gà rừng bước ra.
Để cho tiện khống chế, đầu tiên Chu Tự yêu cầu bọn họ buộc một sợi dây vào chân gà, sau đó nhờ một người giữ chặt gà rừng rồi đè cánh lên một tảng đá tương đối phẳng, Chu Tự cầm một con dao găm bằng đá và bắt đầu nạo vào phần đầu cánh của con gà rừng.
Hết cách rồi, thời đại này không có dao sắc bén, muốn cắt thứ gì thì chỉ có thể giống như dao cùn cắt thịt. Sau rất nhiều nỗ lực, Chu Tự thở ra một hơi dài sau khi cắt lông trên cánh gà rừng thành từng mảnh như thể bị chó nhai.
- Gần giống vậy.
Khi nói, hắn ra hiệu cho thành viên bộ tộc đang giữ chặt con gà rừng thả ra.
Thoát khỏi khống chế, con gà rừng lập tức lao ra ngoài, vỗ cánh chạy loạn xạ.
Tình huống này khiến đám người Vương Xuyên choáng váng.
Bọn họ tưởng rằng đôi cánh của con gà rừng chắc chắn đã bị thủ lĩnh của bọn họ chặt gãy, nhưng bây giờ có vẻ như mọi chuyện lại hoàn toàn bình thường.
Tuy nhiên, vì đã buộc dây từ trước nên đám người Vương Xuyên không sợ gà rừng bỏ chạy.
Khi vỗ cánh, con gà rừng đột ngột nhảy lên như chuẩn bị cất cánh ngay tại chỗ.
Lúc mà đám người Vương Xuyên tưởng rằng con gà rừng sắp bay đi thì một chuyện nằm ngoài dự liệu của bọn họ đã xảy ra. Sau khi cất cánh, con gà rừng chỉ vỗ cánh liền bay trên không trung rồi đâm thẳng đầu xuống đất trông rất buồn cười.
Chưa đầy hai giây, cái đầu lại đứng thẳng lên, nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt đầy vẻ ngơ ngẩn như không hiểu sao mình có thể rơi xuống được…
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca