TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 108: Mở Một Đại Bảo Rương Siêu Cấp

Đây quả thực chỉ là một con sông nhỏ, Chu Tự kiểm tra bằng mắt đơn giản thì phát hiện chiều rộng của con sông chỉ khoảng hai mét, là chiều rộng đủ để người khác có thể nhảy qua được.

Nước không sâu và trong vắt thấy đáy, nhiều nhất có thể ngập đến đầu gối.

Với lại trong nước có cá, Chu Tự vừa thấy rõ ràng một con cá nhỏ nhanh chóng chui ra từ khe đá dưới đáy nước, sau đó bơi đi mất tiêu.

- Bình thường có bắt cá không?

- Có.

Vương Xuyên vừa nói vừa dẫn mọi người đến một đoạn sông.

Chỉ thấy một tấm lưới đánh cá trực tiếp vắt ngang qua con sông rộng hai mét này, bắt cá theo cách đơn giản và thô sơ. Tuy nhiên, hiệu quả đánh bắt có vẻ không cao.

Chu Tự nhìn thử đã phát hiện ngay lưới đánh cá không phải là vấn đề, mà là nguồn cá trong sông không dồi dào, kém xa so với ở doanh trại Hắc Nguyệt và doanh trại Thảo nguyên.

Vương Lục Xung lẽ ra cũng nhận thức được điều này nên đã chuyển sang trồng rau, trái cây và nuôi gà rừng để cung cấp lương thực ổn định cho bộ tộc của mình.

Trong số đó, nhờ sự xuất hiện của “khoai tây”, hắn đã hoàn thành mục tiêu của mình tương đối dễ dàng.

Đồng thời, những loại rau, trái cây và gà rừng được nuôi này chắc chắn là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi của Chu Tự.

Bỏ qua cách bố trí doanh trại cực kỳ tệ kia, những gì hắn thu được từ việc tiêu diệt Vương Lục Xung và thôn tính doanh trại dân cư này có thể nói là đã mở được một rương bảo vật siêu cấp!

Kiếm gấp bộn cũng không nói điêu.

Trong khoảng thời gian này, Chu Tự đương nhiên không quên hỏi về nguồn gốc của những tài nguyên này.

Theo lời của Vương Xuyên, trên thực tế chỉ có một phần nhỏ được tìm thấy trên ngọn núi cằn cỗi này, rất nhiều trong số chúng được đưa ra từ sâu trong núi, bao gồm cả những củ khoai tây đó. Giúp Chu Tự càng thêm tin chắc rằng doanh trại của Xuyên Việt Giả này vẫn rất giàu có.

Dù nói thế nào thì Chu Tự đã trực tiếp tiếp quản mọi nguồn tài nguyên ở đây rồi.

Di chuyển dọc theo con sông nhỏ, dưới chân ngọn núi cằn cỗi gần sâu trong núi có địa hình tương đối bằng phẳng, theo ý kiến của Chu Tự, nơi này chắc chắn thích hợp để cày ruộng hơn.

- Nhưng thưa thủ lĩnh, việc canh tác ở vị trí này có thể hơi nguy hiểm, bộ tộc ở đối diện đôi lúc sẽ đi ra xa, có khả năng sẽ xuất hiện ở gần nơi này.

- Không sao, theo những gì ngươi đã miêu tả trước đó, mối đe dọa duy nhất ở vùng núi đối diện là bộ tộc nhỏ yếu cống nạp để được bộ tộc Man Thạch bảo hộ kia thôi.

- Bộ tộc Man Thạch nằm sâu trong núi lớn, chiếm giữ vùng đất giàu tài nguyên nhất trong khu vực, còn cách chúng ta rất xa, cho dù biết về chúng ta thì chắc chắn cũng không có hứng thú vượt núi vượt sông để tìm rắc rối cho chính mình.

Lúc này, Chu Tự không nghi ngờ gì đã bộc lộ một vấn đề mà hầu hết các bộ tộc trong thời đại này đều phải đối mặt.

Đó là bởi vì kiểm soát không đủ rộng, khi đối mặt với kẻ thù nằm ngoài phạm vi di chuyển bình thường của mình, ngay cả khi biết được rằng có kẻ thù ở đó, có lẽ là không hứng thú hoặc không thể nào hành động được.

- Đối với những bộ tộc yếu đuối sống sót nhờ cống nạp cho bộ tộc Man Thạch, chúng ta không cần phải sợ làm gì.

- Vả lại chỉ cần không ngu….

Nói đến đây, Chu Tự tạm dừng.

- Hơn nữa, chỉ cần đối thủ không ngu ngốc, sau vài lần thua thiệt thì trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không còn hứng thú với chúng ta nữa.

Quan sát cả đoạn đường này, suy nghĩ của Chu Tự về kế hoạch tái thiết doanh trại Hoang Sơn của mình trở nên rõ ràng.

Trước hết, toàn bộ cánh đồng ở chỗ doanh trại chính sẽ được san phẳng, đưa đất đến xây dựng trong doanh trại, mọi công việc cày ruộng đều được chuyển xuống chân núi bên này.

Sau đó, dưới sự điều chỉnh lại bố cục của hắn, doanh trại chính sẽ được mở rộng rất nhiều, thôn tính luôn cả chỗ cứ điểm bên kia. Nói cách khác, hắn không muốn cứ điểm này ở gần vực sâu trong núi, phải trực tiếp sáp nhập thành một doanh trại.

Ở cùng một phía của Hoang Sơn, khoảng cách giữa doanh trại chính và cứ điểm này thực ra không xa chút nào.

Lúc trước Vương Lục Xung thiết lập cứ điểm này, nói thẳng ra là sợ kẻ thù sẽ tấn công trực tiếp vào doanh trại chính nên đã thiết lập một trạm kiểm soát ở đây.

Nhưng theo Chu Tự thấy, điều đó hoàn toàn không cần thiết.

Hay nói đúng hơn, cứ điểm có thể xây nhưng không cần phải xây dựng riêng biệt như vậy.

Chỉ cần mở rộng doanh trại xuống phía dưới, sau đó triển khai các đội tuần tra ở ngoại vi để thực hiện nhiệm vụ tuần tra là được.

Không cần thiết phải xây dựng một cứ điểm như vậy, giá trị của nó có hạn đồng thời còn là vật cản trở sự phát triển và mở rộng của doanh trại.

Sau khi xem xét địa hình và hoàn cảnh dưới chân núi, Chu Tự nắm rõ được trong lòng bèn dẫn mọi người trở lại doanh trại chính, bắt đầu trực tiếp sắp xếp.

Trong lúc này, một thủ hạ đã nhanh chóng chạy tới và báo cáo với hắn…

- Thủ lĩnh, vật tư từ hậu phương của chúng ta đã đến, hiện tại đã được để ở cứ điểm bên kia.

Chu Tự nghe thấy vậy thì gật đầu.

- Được, ta biết rồi, để các thành viên trong đội vận chuyển nghỉ ngơi trước đã, những vật tư cần mang về ta sẽ cho người chuẩn bị kỹ càng, lúc sáng sớm các ngươi vác xuống là được, với lại cũng sẽ dẫn một vài người về, cụ thể ra sao ta sẽ sắp xếp sau.

Chu Tự nhất định sẽ mang những trái cây, rau củ, gà rừng này về doanh trại hiện tại của mình, tức là doanh trại Hắc Nguyệt

Rõ ràng đối phương có nhân số quá nhiều.

Mặc dù hiện tại đã đầu hàng nhưng không có gì đảm bảo những kẻ này sẽ không gây rắc rối sau khi được thả ra, đến lúc đó tình hình sẽ khó kiểm soát, vả lại càng đáng ghét hơn chính là sẽ khiến bọn họ tổn thất không đáng có.

Vì vậy cách dễ nhất để tránh rắc rối tiềm ẩn này là chia tất cả những người này ra, phân bọn họ đến nhiều doanh trại khác nhau.

Tất nhiên, việc hộ tống hơn một trăm chiến binh bộ tộc trở về cùng một lúc chắc chắn sẽ là một áp lực quá lớn, cho nên đợt đầu tiên này chỉ hộ tống năm mươi người trở về trước.

Chu Tự đã sắp xếp xong năm mươi người này rồi.

Ba mươi người trong số bọn họ sẽ trực tiếp đến các mỏ ở doanh trại Diêm Hồ để khai thác, trong khi hai mươi người còn lại được gửi đến đội đốn củi và đội kỹ thuật ở doanh trại Hắc Nguyệt để làm mấy việc khổ sai như vận chuyển gỗ và đào bới mương.

Hiện nay, những công việc này về cơ bản đòi hỏi càng nhiều nhân lực càng tốt.

Lẽ đó nên những người còn lại tạm thời sẽ ở lại doanh trại chính để làm việc khổ sai.

Cuối cùng, tất cả các cánh đồng trong doanh trại chính sẽ bị phá bỏ, mà doanh trại cũng còn nhiều chỗ cần phải cải tạo rất nhiều. Còn nếu những người này gây rắc rối thì sao?

Chu Tự đã bố trí “đại trận khô lâu” của mình gần doanh trại, ngoài ra còn có ba chiến lực mạnh mẽ là Chu Trọng Sơn, Lý Sách và bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân, nếu những người muốn làm loạn, bọn họ vẫn có thể khống chế tình hình lúc đó.

- Nói đến thì Trọng Sơn và Lý Sách trong trận giao chiến trước đó, các ngươi không tìm thấy phe đối phương có người có khả năng chiến đấu đặc biệt sao?

Hiển nhiên lần chiếm đoạt nhân khẩu này, Chu Tự vẫn muốn chiêu mộ một số nhân tài như mãnh tướng.

Nếu muốn đối phó với Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân ở bên kia thảo nguyên mà không có được chân ngôn cường đại, cách thực tế nhất là trực tiếp ban cho hắn mãnh tướng.

Nhưng theo tình trạng hiện tại của hắn, nếu phải thi triển “Động Sát Chi Nhãn” rồi nhìn từng người một trong bộ tộc gần hai trăm người, liệu hắn có bị nhìn cho ngu người luôn không?

Lúc này, nếu Chu Trọng Sơn và Lý Sách có thể cung cấp cho hắn một ít tin tức hữu dụng thì tốt biết mấy.

Nhưng đáng tiếc là khi đối mặt với vấn đề này, cả hai đều lắc đầu.

Tình huống này khiến Chu Tự bất lực.

“Thôi vậy, nếu phe đối diện có một mãnh tướng, khi đối mặt với trận pháp khiên thương của mình lúc đó, đoán chừng tên họ Vương sẽ gọi tên mãnh tướng đó ra từ lâu rồi, sao có thể bị mình ép chết cho được?

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca