TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 107: Bố Cục Tệ Hại

Nam nhân trung niên vừa trả lời tên là Vương Xuyên, hiển nhiên khi dân số bộ tộc tăng lên, bản thân Vương Lục Xung cũng nhận ra tầm quan trọng của tên gọi.

Vương Xuyên xem như là tâm phúc của Vương Lục Xung, là một trong những người đầu tiên đi theo hắn.

Bản thân cũng là người có địa vị cao, sau khi Lý Sách chiếm doanh trại hỏi ở đây ai là người có quyền quyết định, hắn đã đứng dậy ngay. Vốn dĩ Chu Tự cũng có kỳ vọng nhất định đối với hắn.

Có thể được trọng dụng, dù gì cũng phải là nhân tài tốt mà không phải sao?

Vì lý do này, hắn đã đặc biệt dùng đến “Động Sát Chi Nhãn” để xác nhận, nhưng kết quả là một sự thất vọng lớn, bảng năm loại thuộc tính cá nhân đều là hai sao.

Thiên phú “Chuyên Gia Nội Vụ” đã mang lại cho hắn khả năng nhất định trong việc quản lý các công việc hàng ngày của doanh trại, đồng thời cũng giúp Chu Tự hiểu được tại sao việc quản lý doanh trại lại rơi vào tay hắn.

Quả thực, so với những thành viên có thiên phú hai sao kia, dù cho đều là hai sao nhưng thiên phú tốt cũng có thể tăng thêm không ít điểm.

Bởi vì cho đến nay, Vương Xuyên là người đầu tiên có thiên phú “Chuyên Gia Nội Vụ”.

Điều này có lẽ liên quan đến bối cảnh thời đại.

Trong thời đại bộ lạc này, công việc chính của các bộ lạc nguyên thủy là săn bắn và thu thập nguyên liệu nên những thiên phú liên quan đến hai loại công việc này rất phổ biến.

Kết hợp với giai đoạn phát triển hiện tại mà xem, mặc dù không thể coi là nhân tài nhưng hắn vẫn có thể được coi là tinh nhuệ trong đám người bình thường.

Tuy tiềm lực để đào tạo không nhiều nhưng vẫn đáng để dùng nếu ở cương vị phù hợp.

Thông qua Vương Xuyên, Chu Tự đã hiểu biết khái quát về các bộ tộc nằm sâu trong dãy núi này.

Nếu hắn muốn tiếp tục thăm dò chỗ sâu trong núi, rắc rối lớn nhất tiếp theo sẽ là bộ tộc Man Thạch.

Rất rõ ràng thủ lĩnh của đối phương có sức mạnh chân ngôn, đồng thời có một đám “chó săn” dựa dẫm vào hắn.

Trên thực tế, mô hình lệ thuộc kiểu này ở một mức độ nào đó cũng khá tốt.

Ít nhất thì rất tiện, không cần phải lo lắng về sự phát triển của những bộ tộc đó, chỉ cần thường xuyên thu thập cống phẩm của bên kia, sau đó phát triển cho riêng mình là được.

Nói trắng ra là thu phí bảo kê. Tuy nhiên, phương pháp này có khả năng kiểm soát rất hạn chế đối với các bộ tộc trực thuộc.

Đồng thời, điều Chu Tự cần bây giờ không phải là một tiểu đệ cống nạp vật phẩm lên cho mình mà là mở rộng quy mô và sức mạnh của bộ tộc một cách đường đường chính chính.

Lúc này hắn vừa đánh bại Vương Lục Xung, chiếm đoạt doanh trại và dân cư của đối phương, thu được rất nhiều rau quả, trong khoảng thời gian tiếp theo có lẽ sẽ phát triển rất nhiều.

Vì vậy, vấn đề tiếp tục thăm dò sâu sẽ được gác lại lúc này, hiện tại vẫn cần xác nhận quy mô phát triển của doanh trại chính này. Sau khi đến đây, việc đầu tiên hắn làm là đặt câu hỏi để tìm hiểu tình hình, vẫn chưa nghiêm túc quan sát kỹ càng doanh trại chính này.

Bây giờ hỏi xong rồi mới sẽ tập trung vào vấn đề này.

Doanh trại này nằm trên núi, doanh trại nhỏ thì dễ sắp xếp, nhưng một khi quy mô trở nên lớn hơn, các bộ phận trong doanh trại chính tất yếu sẽ phải “phân tầng”.

Trong thời đại này, nếu muốn tiến hành xây dựng quy mô lớn, môi trường đặc biệt của vùng núi chắc chắn sẽ trở thành trở ngại tự nhiên đối với bọn họ.

So với doanh trại của người nguyên thủy, doanh trại chính của Vương Lục Xung chắc chắn mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng theo Chu Tự thì cũng mạnh bình thường thôi.

Từ cách bố trí của toàn bộ doanh trại có thể thấy rõ đối phương không có năng lực quy hoạch gì cả.

Bố cục này giống hệt như gõ một búa ở phía Đông, đập một gậy ở phía Tây vậy, nghĩ tới đâu làm tới đó. Đừng nói đến chuyện khác nữa, chỉ nói về những cánh đồng ruộng tươi tốt xung quanh doanh trại kia thôi.

Lúc đối phương khai khẩn đồng ruộng chắc chắn không dành chỗ trước cho việc mở rộng doanh trại, kết quả sự tồn tại của đồng ruộng đã hạn chế hoàn toàn việc mở rộng sau này. Trong trường hợp này, cách tốt nhất là san lấp mặt bằng ngay lập tức, sau đó quy hoạch lại.

Mặc dù làm như vậy sẽ khiến tất cả công việc cày xới, thậm chí cả việc trồng trọt trước đó trở nên vô ích nhưng sẽ có lợi cho sự phát triển lâu dài sau này.

Nhưng Vương Lục Xung rõ ràng là không nỡ bỏ đi chút sức lao động kia, kể từ thời điểm đó, toàn bộ bố cục đều toang hoang.

Do khả năng mở rộng đã bị hạn chế nên một số cơ sở vật chất trong doanh trại phải được bố trí ở không gian thoáng ở nơi khác. Tuy nhiên, dù đã phạm sai lầm nhưng Vương Lục Xung vẫn không rút ra bài học khôn ngoan, nơi lắp đặt cơ sở vật chất của doanh trại đã nhanh chóng ảnh hưởng đến việc mở rộng cánh đồng…

Cuối cùng càng ngày càng hỗn loạn hơn, hoàn toàn bước vào một vòng luẩn quẩn.

Trong tình huống như thế này, nếu đang chơi trò chơi phát triển nông nghiệp, chắc phải xóa đi làm lại mất.

Nói chung, những người như Chu Tự này đặc biệt thích chơi loại trò chơi kiểu cá mặn như này, lúc bọn họ xác định nơi xây dựng doanh trại sẽ sắp xếp tất cả các ý tưởng quy hoạch và phát triển sơ bộ trong đầu, đồng thời quan sát môi trường và tài nguyên xung quanh.

Sau khi doanh trại được thành lập theo cách này, hiệu quả phát triển tiếp theo có thể được đảm bảo. Ban đầu Chu Tự cho rằng Vương Lục Xung dù sao cũng là người hiện đại, bộ tộc đã phát triển khá lớn nên việc xây dựng doanh trại phải được thực hiện tốt mới đúng.

Bây giờ xem ra hắn đã quá ngây thơ rồi. Hắn đã quên một vấn đề chung của người hiện đại đó là thích bỏ ngoài tai những chuyện không muốn nghe hoặc không hiểu, giỏi múa mồm, múa phím cũng điêu luyện lắm, nhưng nếu bảo bọn họ đi làm thật vậy sẽ có rất ít người thực sự có thể hoàn thành được.

Lúc mới đến đây, hắn chỉ nhìn từ bên ngoài mà không nhìn toàn bộ doanh trại, bây giờ nhìn quanh một vòng rồng, hắn thực sự thấy nhức nhức cái đầu ghê.

- Làm như này, chi bằng san bằng rồi làm lại!

Tất nhiên, đây chỉ là những lời nói ra lúc tâm trạng hắn đang buồn bực mà thôi.

Doanh trại này thật ra vẫn còn có thể cứu được.

Cách đơn giản nhất là san phẳng tất cả các đồng ruộng, dành toàn bộ diện tích đất phẳng đó để xây dựng doanh trại. Còn vấn đề sau này chuyển đồng ruộng đi đâu thì…

Thành thật mà nói, theo quan điểm của Chu Tự, môi trường miền núi dốc đứng, không thích hợp lắm cho việc trồng trọt.

Nhưng dù sao thì ở đây có một trại lớn như vậy, cân nhắc đến khoảng cách giữa doanh trại Hoang Sơn và các doanh trại khác, sẽ không thực tế nếu lượng thức ăn tiêu thụ hàng ngày phụ thuộc hoàn toàn vào việc vận chuyển từ các doanh trại khác .

Vì vậy, dù không phù hợp thì việc khai khẩn đồng ruộng vẫn cần thiết.

- Vương Xuyên, gần doanh trại có nguồn nước không?

- Có, trên ngọn núi này có một con sông nhỏ.

Trong khi nói chuyện, Vương Xuyên bước nhanh đi tới phía trước, dẫn đường cho Chu Tự.

Ngọn núi cằn cỗi được chia làm hai phía một cách đơn giản, phía gần sa mạc là phía ngoài của ngọn núi cằn cỗi.

Mà một bên của doanh trại chính và cứ điểm thậm chí cả con sông nhỏ này đều nằm phía đối diện ngọn núi cằn cỗi, tức là phần sâu của ngọn núi. Nếu muốn đến doanh trại chính từ cứ điểm khác, trước tiên phải leo qua núi, doanh trại chính nằm ở phía bên kia núi, gần lưng chừng sườn núi

Con sông cách bọn họ không xa, theo lời giải thích của Vương Xuyên thì con sông này kéo dài từ sâu trong núi, vị trí hiện tại của bọn họ về cơ bản là ở phần hạ du con sông…

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca