- Thủ lĩnh của các ngươi đã chết! Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng sẽ không chết!
Sau khi thủ lĩnh bỏ của chạy lấy người, những chiến sĩ của bộ tộc đối diện chẳng còn chút tinh thần chiến đấu nào.
Lúc này, tiếng hét của Chu Tự chắc chắn là cọng rơm cuối cùng đè nát trái tim bọn họ.
Trong chớp mắt, một số chiến sĩ từ bộ tộc địch đã bỏ chạy để lấy mạng, trong khi những người khác chỉ quỳ xuống đầu hàng, toàn bộ tình hình nhanh chóng rơi vào tầm kiểm soát của đám người Chu Tự.
Trên chiến trường, hắn căn bản không cần lo lắng chuyện này, Chu Trọng Sơn và Lý Sách đều quen thuộc việc bắt giữ tù binh. Lúc này, lực chú ý của hắn đều tập trung vào thi thể của Vương Lục Xung.
“Vừa nãy nếu không nghe nhầm thì…”
“Động Sát Chi Nhãn!”
Trong khi Chu Tự đang suy nghĩ, hắn nhanh chóng kích hoạt “Động Sát Chi Nhãn”.
Quả nhiên, trong cơ thể đối phương có một chùm sáng chân ngôn!
Điều này làm Chu Tự mừng rỡ, nhanh chóng bước tới lấy nó ra.
Giống như trước đây, sức mạnh của chân ngôn trực tiếp biến thành một làn sóng năng lượng tràn vào cơ thể hắn, cùng với lời nhắc của hệ thống, các ký tự tương ứng hiện lên trong đầu hắn.
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng “Chu Tự” nhận được chân ngôn “Khô Lâu”.]
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng “Chu Tự” nhận được chân ngôn “Hoán”.]
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng “Chu Tự” nhận được chân ngôn “Bí”.]
Lúc này, hệ thống nhắc nhở liên tục không chỉ khiến Chu Tự bối rối mà còn khiến hắn xác nhận những suy đoán trước đó. Khi Vương Lục Xung chết, trong miệng hắn đã phát ra nhiều âm thanh kỳ lạ, đó rõ ràng là chân ngôn.
Nó khiến Chu Tự cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không mấy chắc chắn.
Bây giờ, hắn đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Sở dĩ hắn thấy nó nghe quen là vì chân ngôn mà bên kia đọc lúc đó là từ “Khô Lâu”.
Về việc tại sao lúc đó hắn không thể trực tiếp xác định được đó là do tên này phát âm sai, hoặc là do cách mở miệng nên âm điệu cũng trở nên kỳ lạ.
Chân ngôn thực ra rất khó đọc, rất khó phát âm, đôi khi vì đọc nhiều âm điệu lạ lùng khiến người ta bị quấn lưỡi, thậm chí bị chuột rút khoang miệng.
Trong trường hợp này, việc luyện tập hàng ngày là không thể thiếu nếu muốn có thể phát âm một cách thành thạo và nhanh chóng trong trận chiến.
Vương Lục Xung rõ ràng đã không thường luyện tập.
Tuy nhiên hắn cũng có thể hiểu được, bởi vì đối phương mặc dù có rất nhiều ký tự chân ngôn rải rác, nhưng đến bây giờ căn bản không thể có được một chân ngôn hoàn chỉnh.
Vào thời điểm đó, khi sắp chết hắn đã đọc chân ngôn "Khô Lâu", dường như hắn đã tuyệt vọng đến mức bắt đầu liều mạng thử.
Chỉ phát âm thành công ký tự “Khô Lâu” thôi cũng không có tác dụng gì.
Đồng thời, hắn cũng hiểu tại sao Vương Lục Xung lại muốn chân ngôn của mình đến vậy, bởi vì hắn đã cho thấy thủ đoạn điều khiển khô lâu, Vương Lục Xung kết luận rằng hắn đã có một tổ hợp chân ngôn hoàn chỉnh, muốn cướp lấy chân ngôn của hắn để bù vào cho chân ngôn của mình.
Dù sao đi nữa, Chu Tự đã nhận lấy hết ký tự chân ngôn của bên kia.
Thử nghiệm cụ thể thì sau này rồi tính, lần này hắn sử dụng chân ngôn với cường độ cao, lúc này cả người đã mệt mỏi và hơi chóng mặt. Việc còn lại giao cho Lý Sách, sau khi hấp thu chân ngôn của đối phương, Chu Tự bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trong doanh trại.
Dựa theo tình trạng hiện tại của hắn, nếu phải làm việc gì đó thì hắn có thể sẽ không làm được, vì vậy tốt nhất hắn nên nghỉ ngơi thật tốt.
Đã từng là sơn đại vương của ngọn núi này, mặc dù không thể đích thân giết chết Vương Lục Xung, nhưng khi các chiến sĩ bộ tộc đối diện đầu hàng, hiện tại tâm trạng của hắn rất vui vẻ, chuyện cần làm cũng thuận tay hơn.
Bỏ qua các thành viên trong bộ tộc chạy trốn tứ phía kia, thoát được hòa thượng không thoát được miếu, mặc dù Lý Sách chưa bao giờ nghe thấy câu nói này nhưng hắn hiểu được đạo lý này.
Nhìn chung hắn biết doanh trại chính của đối thủ ở đâu.
Bây giờ không nói một lời, hắn chặt đầu Vương Lục Xung rồi dẫn người đi về phía doanh trại chính bên kia.
Lý Sách cũng quen thuộc với ngọn núi này, xét về quy mô của ngọn núi, nhiều nhất có thể thành lập ba doanh trại ở ba khu vực. Doanh trại chính rất có thể là doanh trại bộ tộc ban đầu của hắn, nằm ở một vị trí không xa đỉnh núi.
Xét đến hai điểm là an toàn và tài nguyên dồi dào, khu vực đó về cơ bản là nơi thích hợp nhất để dựng doanh trại trên núi.
Thực tế đã chứng minh điều này là đúng.
Khi bọn họ di chuyển, dấu vết tồn tại của con người ở môi trường xung quanh ngày càng nhiều hơn. Đi qua một bụi cây rậm rạp, Lý Sách chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng.
So với doanh trại bộ tộc ban đầu của mình, sau khi Vương Lục Xung ép bọn họ rời đi, rõ ràng hắn đã dọn sạch không gian trống trải hơn, mở rộng quy mô doanh trại chính của mình.
Không có ý định trốn tránh, Lý Sách công khai dẫn mọi người đi về phía doanh trại.
Sự xuất hiện của bọn họ chắc chắn gây náo loạn trong doanh trại.
Lần này, để tiêu diệt bọn họ, Vương Lục Xung về cơ bản đã tập hợp toàn bộ sức chiến đấu trong tay, vốn dĩ hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Không nghĩ rằng diễn biến sau đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, vô tình bị Chu Tự dẫn xuống hố mà mất mạng. Mặc dù vẫn còn rất nhiều người trong doanh trại chính, nhưng sức chiến đấu của bọn họ về cơ bản là không đáng kể.
Thấy thế, Lý Sách trực tiếp nâng đầu trong tay lên…
- Đầu của thủ lĩnh các ngươi ở đây! Muốn chôn chung với hắn thì xông lên đây! Nếu không muốn chết thì mau quỳ xuống đầu hàng!
Là một thủ lĩnh đã mang lại cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp hơn, khiến bọn họ được ăn uống đầy đủ, Vương Lục Xung vẫn rất có tiếng tăm trong bộ tộc này.
Nếu hắn sống sót trốn thoát trở về doanh trại chính, những người già yếu, phụ nữ và trẻ em ở lại doanh trại có thể thực sự dám mạo hiểm mạng sống của mình vì hắn.
Nhưng hiện tại người đều đã chết, trong tay Lý Sách ôm cái đầu đầy máu rất kinh người! Cắt đứt mọi suy nghĩ của bọn họ!
Hầu hết người nguyên thủy không có quan niệm đạo đức rõ ràng, mục tiêu duy nhất của bọn họ là sống tốt, sẽ làm theo và ủng hộ bất cứ ai đảm bảo cuộc sống của bọn họ.
Chưa kể một số thành viên trong bộ tộc này vốn là người của bộ tộc Lý Sách.
Những người nhận ra Lý Sách đều đầu hàng nhanh nhất.
Theo ý của bọn họ, Vương Lục Xung đã tấn công và chiếm doanh trại của bọn họ trước đây, mà bây giờ Lý Sách đến để trả thù lấy lại doanh trại thì không còn gì để nói.
Trong lòng những người khác ngay từ đầu đã không kiên định như vậy, vả lại con người là sinh vật có tâm lý bầy đàn, khi nhìn thấy ai đó quỳ xuống đầu hàng, bọn họ đều liên tiếp quỳ xuống theo
- Mấy người các ngươi tới đây.
Lý Sách thấy thế, trực tiếp chỉ vào đám người nguyên thủy là thành viên cũ trong bộ tộc của hắn. Sau nhiều lần đối chiếu, hoàn toàn chắc chắn đối phương quả thực đã xây dựng được ba doanh trại.
Đầu tiên bắt giữ toàn bộ người trong doanh trại chính, sau đó Lý Sách không lãng phí thời gian mà dẫn người thẳng đến doanh trại thứ ba.
Trước nửa đêm, cả ba doanh trại đều nằm dưới sự kiểm soát của bọn họ.
Về việc Chu Tự đi kiểm tra doanh trại, cơ bản là vào sáng hôm sau…
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca