Qua một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần của Chu Tự rõ ràng đã tốt hơn vào sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cả nhóm nhanh chóng di chuyển về trại chính trên núi.
Không cần đếm số người đã chết trong các trận chiến trước, chỉ cần đếm số người còn sống và đã đầu hàng, hiện tại có đủ một trăm ba mươi bảy người, nhiều hơn tổng số thành viên ban đầu trong bộ tộc bọn họ.
Cũng đừng quên là vẫn còn rất nhiều người đang ẩn náu ở nhiều nơi khác nhau trong khu rừng núi này, đều là những người đã bỏ chạy sau khi kết thúc trận chiến trước đó.
Tuy nhiên, chỉ sau một đêm, hơn chục người đã nhận ra sự thật và lần lượt đến doanh trại đầu hàng.
Dù sao những thành viên bộ tộc chạy trốn tứ phía này, bản thân chẳng có gì cả, nếu không đầu hàng thì chỉ có con đường chết
Từ góc độ này, đầu óc của bọn họ vẫn còn tỉnh táo, không tính là ngu ngốc.
Đối với những người này đến người nào thì nhận người đó vậy, một trong những mục đích chính của Chu Tự khi đi đến đây là để mở rộng nhân lực, bây giờ hắn đã tiêu diệt thành công thủ lĩnh của kẻ thù là Vương Lục Xung, hắn không cần phải làm tăng thêm thương vong ngoài định mức làm chi nữa.
Nhân tiện, điều đáng nói ở đây là nhờ sự phối hợp của các khô lâu binh và chiến thuật khiên thương, cộng với trạng thái chưa đánh đã loạn của Vương Lục Xung, khiến hắn thành công chiêu hàng đối phương.
Vì vậy không có thành viên nào của bọn họ thiệt mạng trong trận chiến, bị thương thì có kha khá, thống kê được có mười bảy người, nhưng vấn đề chẳng nghiêm trọng là bao, họ được làm sạch và đắp thảo dược lên từ sớm rồi.
Có thể được coi là đã tránh né thành công cục diện thảm hại nhất.
Phải biết tình hình sau khi hai bên lao vô giáp lá cà, rìu đá vẫn có sức công phá rất lớn đối với hàng khiên chắn.
Sau trận chiến, nhiều khiên chắn đã bị đánh nát tan.
Bên của Vương Lục Xung kia vẫn có ưu thế về sức mạnh rất rõ ràng, nếu tiếp tục chiến đấu thì hàng khiên chắn chắc chắn sẽ bị phá vỡ và nếu hai bên lao hết vào nhau, con số thương vong chắc chắn sẽ rất lớn.
May mắn thay, trước đó hắn đã phá vỡ được tâm lý của đối phương, khiến Vương Lục Xung hoang mang choáng váng, sau đó bị bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân dọa sợ, buộc phải gọi đại quân đang chiếm ưu thế về để bảo vệ bản thân mình.
Ở một mức độ nào đó, bảo hắn tự đào hố chôn mình cũng không phải nói quá.
Theo thông tin tình báo có được ở đây, bộ tộc của Vương Lục Xung có nhân khẩu gần hai trăm người!
Ở thời đại này, việc nuôi sống một bộ tộc gần hai trăm người chắc chắn là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, Vương Lục Xung có thể làm được chắc chắn là nhờ vào cây nông nghiệp “khoai tây” này rồi.
Ngoài doanh trại chính gần đỉnh núi ra, những doanh trại được xây dựng ở cả hai bên giống như các công trình tương tự như cứ điểm của lính canh hơn là doanh trại.
Mục đích là để tạo điều kiện thuận lợi cho việc triển khai phòng ngự của hắn, để mắt đến những kẻ thù tiềm ẩn có thể xuất hiện ở cả hai bên, bảo vệ cho sự an toàn của doanh trại chính.
Theo lời nhắc của hệ thống, Vương Lục Xung đã đặt tên cho bộ tộc của mình là “Chiến Thần”, cũng chính là bộ tộc “Chiến Thần”.
Theo tính cách ban đầu của Chu Tự, hắn căn bản là lười đổi lại tên.
Giống như bộ tộc Hắc Nguyệt trước đó vậy, hắn đã trực tiếp lấy luôn cái tên “Hắc Nguyệt” này.
Nhưng cái tên “Chiến Thần” này thì…
“Không ngờ tên này còn mắc bệnh tuổi dậy thì.”
- Từ giờ trở đi doanh trại này sẽ được gọi là doanh trại “Hoang Sơn”.
Chu Tự thuận miệng đổi cái tên, trên núi này có ba doanh trại, hắn không có ý định đặt tên cho tất cả.
Vả lại cũng như hắn đã nói, hai trong số ba doanh trại này giống như cứ điểm của lính canh, thực tế chỉ cách doanh trại chính khoảng một hai tiếng đi đường, vốn chính là một ngọn núi nhỏ nên không thể hoàn toàn xem là doanh trại được.
Tiếp theo, việc đầu tiên Chu Tự phải đối mặt là vấn đề bố trí nhân sự.
Mặc dù ba nơi này được tính là một doanh trại, nhưng hai cứ điểm kia phải có người canh giữ.
Theo sắp xếp trước đây của Vương Lục Xung thì với sa mạc hoang vắng, hắn cảm thấy xác suất kẻ thù xuất hiện ở đây sẽ nhỏ hơn, vì hắn đã cử người đi thăm dò thử lâu nhất là khoảng ba ngày đường, ngoài sa mạc vắng vẻ ra cũng không còn gì cả nên hắn đã từ bỏ ý định đầu tư thêm nhân lực và thời gian vào khu vực hoang vắng này.
Vì vậy, ý nghĩa biểu tượng của cứ điểm này lớn hơn ý nghĩa thực tế của nó, nên hắn đã cử hơn hai mươi người đến trấn giữ.
Mà bên kia lại có nhân số khá nhiều, hắn đã sắp xếp tổng cộng năm mươi người.
- Cả vùng núi này nhìn không thấy điểm cuối, vị trí chúng ta đang ở hiện tại chỉ là khu vực rìa xa nhất, càng đi sâu vào tài nguyên càng phong phú, nhưng cũng sẽ có càng nhiều bộ tộc mạnh mẽ hơn, tài nguyên ở sâu bên trong cơ bản đã bị chiếm giữ bởi các bộ tộc hùng mạnh khác nhau.
- Thủ lĩnh bọn ta…
Lời còn chưa nói hết, nam nhân trung niên đang quỳ ở bên dưới kia như ý thức được chuyện gì đó đã lộ vẻ cứng đờ, lo lắng đưa mắt Chu Tự.
Đối với hành động này, Chu Tự bình tĩnh xua tay.
- Không sao đâu, ta cũng không rảnh đến mức so đo với người chết.
Chu Tự tỏ ra cao thượng, không hề quan tâm đến Vương Lục Xung được những người nguyên thủy gọi là thủ lĩnh kia.
Nhưng nam nhân trung niên vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, sau một hồi đấu tranh tinh thần, hắn đã gọi thẳng tên Vương Lục Xung.
- Vương Lục Xung không phải là đối thủ của những bộ tộc lớn đó, cuối cùng đã quyết định đưa tất cả chúng ta di chuyển ra bên ngoài với hy vọng tránh được những bộ tộc lớn đó và tích lũy sức mạnh.
- Là ban đầu.
Nói đến đây, nam nhân trung niên không khỏi đưa mắt nhìn Lý Sách.
Lý Sách có lẽ đã biết đối phương muốn nói gì, vẻ mặt khó chịu bĩu môi.
- Muốn nói gì cứ nói, nhìn ta làm gì? Ta còn có thể giết chết ngươi trước mặt thủ lĩnh à?
Tuy lời nói là vậy nhưng là của thái độ và hành động của Lý Sách lúc này thật sự giống như muốn giết chết đối phương khiến Chu Tự có chút đau đầu…
- Được rồi Lý Sách, việc này cứ cho qua đi, vể sau đều là người một nhà cả. Nếu muốn bộ tộc lớn mạnh, đây là chuyện tất yếu phải trải qua, ngươi hiểu ý ta chứ?
- Thủ lĩnh yên tâm, nếu ta muốn ra tay thì đã làm từ trước đó rồi!
Lý Sách thế mà dám nói như vậy, Chu Tự nghe xong cười lớn, sau đó ánh mắt nhìn đến nam nhân trung niên kia
- Nói tiếp.
- Ban đầu, sau khi chiếm đoạt bộ tộc Ác Lang xong, Vương Lục Xung đã bắt đầu lên kế hoạch đánh vào sâu trong núi lần nữa, kết quả…
Lúc này, cảm nhận được ánh mắt của đối phương, hắn hiển nhiên không cần tiếp tục nói.
Bởi vì chuyện xảy ra tiếp theo là chính là bọn họ đến, Vương Lục Xung chết.
- Ngươi biết được bao nhiêu về bộ tộc sâu trong núi kia?
- Trên đỉnh núi phía trước, bộ tộc mạnh nhất ở đó được gọi là “bộ tộc Man Thạch”, thủ lĩnh Man Thạch có thể điều khiển những tảng đá bay đến tấn công, còn các bộ tộc nhỏ xung quanh đều dựa dẫm vào bộ tộc Man Thạch này, dựa vào việc cống nạp lên bộ tộc Man Thạch để nhận được bảo hộ.
- Vương Lục Xung bại trong tay Man Thạch này à?
- Đúng vậy.
- Ta đã hiểu đại khái tình hình rồi.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca