Chu Tự lại nghỉ ngơi một đêm nữa trong doanh trại Thảo Nguyên, mặc dù sức mạnh chân ngôn của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng lúc này lại chẳng nhìn ra được chút mệt mỏi nào của trước đó cả.
Việc thuần hóa bò rừng, sau khi hướng dẫn các thành viên của Bộ Nông Nghiệp cách làm xong thì đã không cần hắn phải tự mình đi làm nữa.
Trước đây hắn đã tham gia toàn bộ quá trình và tự mình vận hành nó, hoàn toàn là do trong hai ngày hắn kiệt sức đó chẳng thể làm chuyện gì khác, cứ ru rú một chỗ có khác nào bị liệt không? Còn không bằng đi tiêu hao sức lực của ba con bò rừng kia.
Nhưng bắt bò rừng thì lại khác.
Mặc dù hắn có thể sử dụng dây thòng lọng mọi lúc mọi nơi, nhưng mấu chốt nằm ở các bước trước nữa…
Ví dụ như hù dọa bầy bò rừng chẳng hạn.
Không giống như những loài động vật ăn cỏ đặc biệt nhút nhát và yếu đuối đó, không phải cứ nhảy tới chỗ đàn bò rừng là chúng sẽ bỏ chạy tán loạn.
Mạo hiểm nhảy vào có khi còn bỏ mạng mình lại đó không chừng.
Một ví dụ khác, sau khi bọn họ ném dây thòng lọng, kéo được một con bò rừng ngã xuống, bọn họ vẫn cần tiêu hao năng lượng của con bò rừng đó, khi nó không còn sức nữa là có thể thoải mái quấn dây thòng lọng vào người chúng rồi từ từ dắt về doanh trại.
Nếu Chu Tự ở đây, hắn có thể trực tiếp dùng khô lâu xua đuổi đàn bò rừng rồi tiêu hao thể lực, phương pháp này sẽ giúp bọn họ hoàn toàn tránh được thương vong.
Trái lại nếu Chu Tự không có ở đây, vậy khó khăn và nguy hiểm của việc này ít nhất sẽ cao hơn gấp mười lần!
Đây không hề cường điệu chút nào. Ai dám đến gần một con bò rừng đang điên cuồng vùng vẫy?
Chỉ cần một cú đá hay va chạm cũng sẽ khiến người ta nằm liệt bất động.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Chu Tự phải đi theo cùng.
Sau bữa sáng, nhóm người đã chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng lên đường, dù đàn bò rừng có thể di chuyển nhưng lúc này bọn họ vẫn đi đến nơi phát hiện đàn bò rừng lúc trước.
Nếu đàn bò rừng không có ở đó thì bọn họ sẽ phải tìm kiếm ở gần đó.
Trên đường đi, bọn họ gặp phải rất nhiều dã thú rải rác trên thảo nguyên.
Một số con đứng từ xa nhìn bọn họ, mà có một số khác trốn trong bãi cỏ gần đó không dám lộ mặt ra, nhưng không có xung đột gì trong suốt hành trình.
Như này khác với những gì Chu Tự đã dự đoán, nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn đã hiểu rõ ràng.
Trên thực tế, dã thú có bản tính ý mạnh hiếp yếu, trừ khi chúng cực kỳ đói và không còn lựa chọn nào khác, nếu không chúng chắc chắn sẽ thích săn những kẻ yếu đuối, dễ đối phó kia.
Ví dụ như thỏ rừng sống gần đồng cỏ khô, Linh Dương hoang dã cũng sống ở khu vực này.
So với đám người Chu Tự thoạt nhìn có quy mô và đội hình khá lớn, thì cái trên trước chắc chắn là mục tiêu an toàn hơn.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến mấy người Chu Tự không gặp nguy hiểm trên đường đi.
Nhưng bọn họ cũng không vì thế mà buông lỏng cảnh giác.
Chu Tự tin rằng một khi bọn họ thả lỏng để lộ khuyết điểm của mình, những con dã thú đang để mắt tới bọn họ chắc chắn sẽ lao tới đánh giết ngay.
Trước khi đến khu vực ban đầu phát hiện ra bầy bò, bọn họ đã nghỉ ngơi đầy đủ, một khi bắt đầu hành động là bọn họ sẽ không thể được nghỉ ngơi thoải mái.
- Trước tiên nói về kế hoạch, cũng giống như trước, chúng ta ưu tiên mục tiêu là bò rừng non.
Cũng giống như trước đây, bò rừng non rất dễ dàng bị khống chế, chỉ cần khống chế được bò rừng non thì bò rừng mẹ đương nhiên sẽ bị bọn họ khống chế ở một mức độ nhất định.
Ngược lại, nếu bọn họ bắt được ba con bò rừng trưởng thành, không có con bò rừng non nào kiềm hãm lại phụ mẫu của nó, chắc chắn đường về sẽ càng tốn thêm nhiều sức hơn.
Những người đi theo Chu Tự lần này đều là những cựu binh đã từng tham gia hành động trước đó, về cơ bản bọn họ đã quen thuộc với quá trình này, sau một hồi bọn họ đã nhanh chóng đến chỗ lần trước phát hiện ra đàn bò rừng.
Nhưng đáng tiếc là đàn bò không có ở đây.
Trước tình hình này, Chu Tự xua tay ra hiệu cho mọi người tản ra dọc bờ sông tìm kiếm.
Vào một ngày nắng nóng như thế này, đàn bò rừng chắc chắn sẽ ở gần nguồn nước để trốn nóng giải nhiệt.
Sự thật đã chứng minh suy nghĩ của Chu Tự là đúng, đi chưa bao xa là bọn họ đã nhanh chóng nhìn thấy mục tiêu.
Đánh giá từ quy mô, đó chắc chắn là đàn bò rừng mà bọn họ đã gặp trước đây.
Mọi người nhanh chóng tập trung lại, núp trong bóng tối để quan sát.
Chu Tự trực tiếp thi triển Động Sát Chi Nhãn ra xem trong đàn còn có con bò rừng non nào khác không.
Kết quả là không tìm thấy con bò rừng non, nhưng Chu Tự lần đầu tiên nhận thấy có gì đó kỳ lạ ở bãi cỏ đối diện. Hắn chưa kịp suy nghĩ thì ngay giây tiếp theo “bạn cũ” của bọn họ gầm lên từ bãi cỏ đối diện rồi lao ra ngoài.
Cái miệng đẫm máu há to, cộng với động tác cắn xé, những chiếc răng sắc nhọn như lưỡi kiếm đâm vào cổ một con bò rừng trưởng thành ngay tại chỗ!
Đó là con Hổ Răng Kiếm mà bọn họ gặp phải vào ban đêm đó!
- Khá lắm!
Không có thời gian để từ từ tìm kiếm, sự xuất hiện đột ngột của con Hổ Răng Kiếm đã buộc mấy người Chu Tự phải hành động ngay, nếu chần chờ mãi như vậy, đàn bò rừng bị hoảng sợ sẽ chạy đi mất.
Không tìm được bò rừng non, vậy nhắm vào bò rừng trưởng thành thôi.
Lúc này, Chu Tự đang ném sợi dây thòng lọng cũng không quên nhanh chóng kích hoạt chân ngôn…
“Truyền Hoán Khô Lâu Binh!”
Trong lúc này, dây thòng lọng mà bọn họ ném đã nhanh chóng kéo ngã bốn con bò rừng trưởng thành.
Trong trường hợp khẩn cấp, đây có thể coi là là lỗi thao tác.
Dù sao theo dự đoán trước đây của Chu Tự, nếu như là bò rừng trưởng thành thì mỗi lần bắt được hai hoặc ba con là đủ, nếu không việc dắt về sẽ rất tốn sức, đồng thời cũng gia tăng xác suất xảy ra việc ngoài ý muốn.
Không ngờ trong tình huống không xác định trước mục tiêu mà vô tình kéo ngã bốn con, phá vỡ kế hoạch ban đầu.
Nhưng lúc này Chu Tự không có thời gian bận tâm vấn đề này, lực chú ý của hắn đều tập trung vào con Hổ Răng Kiếm ở phía đối diện.
Vào lúc này, mặc dù cái miệng lớn của con Hổ Răng Kiếm vẫn đang cắn vào cổ con bò rừng nhưng đôi mắt của nó vẫn đang tập trung vào bọn họ.
Cũng như bọn họ không ngờ rằng Hổ Răng Kiếm sẽ nhắm vào đàn bò và tấn công bò rừng ở đây, Hổ Răng Kiếm hiển nhiên không ngờ đám người Chu Tự sẽ xuất hiện ở đây.
Nhất thời hai bên tuy vẫn làm việc riêng nhưng ánh mắt luôn cảnh giác nhìn vào nhau, ở một mức độ nào đó đã hình thành cục diện giằng co.
Có thể phá vỡ tình thế này chắc chắn chính là những khô lâu binh mà Chu Tự dùng “Truyền Hoán Khô Lâu Binh” kéo lên kia!
Khu vực này không xa nơi bọn họ bắt được bò rừng lần trước.
Nói cách khác, năm bộ khô lâu mà bọn họ đã để lại lúc đó, cũng như những khô lâu binh được triệu hoán vào thời điểm đó đều ở gần đây.
Với tiền đề này, lần này bọn họ còn mang thêm mười khô lâu nữa, nâng tổng số khô lâu binh lên con số năm mươi.
Con Hổ Răng Kiếm đã lấy được thức ăn, nó cảnh giác chủ yếu là vì lo lắng đám người Chu Tự sẽ cướp mất thức ăn của nó.
Ngay khi những khô lâu binh tập hợp lại với nhau, con Hổ Răng Kiếm nhìn qua đã cảm nhận được mình chẳng có chút chiến ý nào bèn kéo xác bò rừng muốn rời đi.
Về vấn đề này, Chu Tự đương nhiên không có ý định ngăn cản.
Hiện tại, việc bắt và thuần hóa bò rừng là ưu tiên hàng đầu của bộ tộc bọn họ, chỉ cần Hổ Răng Kiếm không khiêu khích hắn, hiện tại hắn cũng không có hứng thú đánh giết mãnh thú.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca