Du Long Đào khẽ nhíu mày, thu vẻ mặt của sư muội nhà mình vào đáy mắt, sư huynh hỏi một câu thì là thật dài dòng, Thẩm tướng quân liếc mắt nhìn một cái, nàng lại lập tức bày ra bộ dáng tiểu nữ nhi này.
Cánh tay, khuỷu tay quẹo ra bên ngoài cũng quá rõ ràng rồi đó. (Ai thân ai sơ nhìn cái biết liền à).
"Ngươi..." Lâm Bạch Vi nhìn sư huynh và Tiêu di bên cạnh, chợt phát hiện cả hai người ấy đều đang nhìn mình chằm chằm, nàng lập tức làm theo bản năng, đưa tay lên lau lau vết dầu mỡ vốn không tồn tại trên khóe môi, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, không nói nên lời, lúng túng hồi lâu mới nói: "Bỏ đi, ngươi cứ làm chính sự trước đi, buổi tối lại nói tiếp."
Du Long Đào nghe vậy, trên mặt càng lộ vẻ quái dị.
Tiêu Sắc Vi dùng đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo, hai mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày, không nói lời nào.