Thẩm Nghi vốn không nghĩ đến chuyện dẫn Du Long Đào cùng đi, bởi chuyện này không thể nói trước điều gì, lỡ như yêu ma bị đối phương chém thì hắn biết làm sao bây giờ?
Hơn nữa, chuyến đi này cũng khá là nguy hiểm, nếu đến lúc ấy, bọn họ lại trúng mai phục giống như ở Khê Thai sơn, thì hắn có Tiêu Dao Thừa Phong Quyết bên người, tiến lui linh hoạt, có thể đánh có thể chạy, nếu mang theo đối phương, vừa nghĩ là biết, sẽ có chút vướng víu rồi.
"..." Du Long Đào vừa mới ôm quyền, song chưởng lại trở nên cứng đờ, khựng lại giữa không trung, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tuy đối phương nói có lý có cứ, nhưng không hiểu sao loại cảm giác bị người ghét bỏ lại xuất hiện trong lòng... Đây đúng là lần đầu tiên ông ấy được trải nghiệm loại cảm giác này.
Cảm xúc của Tiêu Sắc Vi đã có chút hỗn loạn. Vất vả lắm Du tướng quân mới từ bỏ ý niệm rời khỏi Thanh Châu, vậy mà Thẩm Nghi lại lập tức bước lên con đường mòn ấy rồi?