Một cơn gió nhẹ thổi qua sườn núi.
Trước vách đá bóng loáng, đột nhiên lại vô thanh vô tức có thêm một bóng người.
Yến Hành Không kéo bên đùi phải đã mất đi tri giác, dùng sức ôm chặt bụng, mãi đến tận bây giờ cả khuôn mặt vẫn không ngừng run rẩy, vừa mới đi ra hai bước, lại phun ra một ngụm máu: "Phốc."
Gã lau khóe miệng, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Từ lúc ở Đình Dương quận, Yến Hành Không đã phát hiện trong đám người đuổi theo mình, có một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi lại xa lạ, hẳn là tróc yêu nhân vừa ra ngoài lịch lãm, đoán chừng Trấn Ma ti bên kia vẫn cho rằng lần này gã định đùa giỡn, mới không coi đây là một chuyện chính sự để làm.