"Phù." Sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, rốt cuộc vẻ mặt bình tĩnh của Khương Thu Lan cũng có chút động dung, chỉ thấy nàng phun ra một hơi, hốc mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng khụt khịt chóp mũi.
"Vào đi." Thẩm Nghi quét mắt nhìn về phía mọi người, sau đó quay trở lại trong sân.
Hai chữ đơn giản như vậy lại khiến mười mấy người đang có mặt ở đây hầu như không do dự đã nhanh chóng cất bước đi theo.
Nhìn từng bóng người khí thế hùng hồn kia, Du Long Đào và Trần Càn Khôn thoáng liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc, tựa như chính bọn họ ngày xưa...
Thẩm Nghi rời khỏi Thanh Châu, nhưng những việc hắn làm lại chằng khác gì ngày ấy, cũng được mọi người tin phục, cũng trở thành phòng tuyến cuối cùng trong lòng mọi người.