Sau rất nhiều ngày làm việc chăm chỉ.
Khoảng cách đến điểm đột phá Phù sư rất gần, chỉ cần đêm nay thêm vài lần vất vả là có thể đạt tới.
Mà thần thông cũng thăng cấp đến cấp độ tiếp theo, có thể trong nháy mắt thiêu đốt ngàn tấm phù chú bộc phát ra uy năng đáng sợ.
Thật lòng, có đôi khi Thẩm Bình rất muốn nhìn thử uy lực chân chính của thần thông này, chỉ là mỗi khi ý niệm hiện lên, hắn đều sẽ nhanh chóng bẻ gãy, mặc kệ uy năng mạnh như thế nào, đây đều là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng.
Hơn nữa, ngàn tấm phù chú, hiện tại hắn rất khó có thể tích luỹ.
Chủ yếu là không thể rút ra thời gian.
Nhưng sau này chờ thời gian rảnh rỗi, giàu có hơn, ngàn tấm phù chú này nhất định phải chế tác đặt ở dưới đáy túi trữ vật.
Đang trầm tư.
Truyền Tấn Phù hơi chấn động.
Lấy ra để xem.
Là Mộc Cấm.
Chỉ có một câu: "Ta muốn.”
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, thậm chí bụng dưới cũng dấy lên một ngọn lửa nóng hừng hực.
Bóng cây táo thẳng tắp kia tuy rằng chưa gần gũi mấy lần, nhưng đường cong mượt mà quả thực khiến người ta nhớ nhung vô cùng.
Những ngày này.
Thẩm Bình đắm chìm trong tu hành cũng sắp quên mất cái hương vị này, nhưng khi vừa nhìn thấy ba chữ ấy, trong đầu liền rõ ràng có thể thấy được, ngay cả hơi thở tựa hồ cũng ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Lắc đầu.
Hắn đè nén suy nghĩ xuống, trả lời: "Ngày mai, giờ Mùi, Ẩn Linh Cư.”
Sau khi trả lời.
Hắn phóng không linh đài tiến vào trạng thái tĩnh toạ tu hành.
......
Ngõ Bành Thủy.
Mộc Cấm nghe được thanh âm quen thuộc của Truyền Tấn Phù, hai chân ngồi xếp bằng trên đệm màu hồng thiếu chút nữa đã không đứng dậy nổi, nàng khẽ cắn môi dưới, trong đôi mắt bắt đầu dâng lên tia vui sướng.
Mặc dù chỉ là một câu trả lời đơn giản.
Nhưng nàng lại đọc ra vài phần gấp gáp bên trong, vì thế tâm tình cũng vui sướng hẳn lên.
Trang điểm cẩn thận.
Lại thay quần áo thắt đai lưng làm nổi bật đường cong, bên ngoài khoác pháp bào gấm xanh, sau khi phấn son xong, Mộc Cấm mới đi ra khỏi phòng.
Trùng hợp cửa phòng chính cũng được đẩy ra.
Một vị nữ tu đi ra, nhìn thấy Mộc Cấm, nàng cười tủm tỉm nói, "Mộc đạo hữu sớm như vậy đã đi cửa hàng Bằng Vân rồi à.”
Mộc Cấm Cười ngọt ngào trả lời, "Ở đây cũng không có việc gì, không bằng đến cửa hàng quét dọn trước.”
Vị nữ tu này lắc đầu, "Tuy nói kiếm linh thạch quan trọng, nhưng tu hành cũng không thể bỏ bê, tĩnh thất này ngươi cũng chưa đi qua mấy lần.”
Mộc Cấm vội vàng nói, "Tu vi của ta thấp, ngồi thiền ở trong phòng một hai canh giờ là được rồi.”
"Vậy thì ngại quá, dù sao ngươi cũng nộp tiền thuê nhà."
Nữ tu nói xong lại nói, "Nhưng Mộc đạo hữu làm việc ở trong cửa hàng, thoải mái không có nguy hiểm, nào giống ta, ngày ngày phải đi ra ngoài bôn ba, chỉ không chút chú ý là bỏ mạng, đành chịu thôi, ta không có dáng người dung mạo giống Mộc đạo hữu, về sau nếu Mộc đạo hữu làm quen được tiền bối Trúc Cơ, phải giúp ta một phen đấy!”
Mộc Cấm khách khí trả lời một câu rồi rời khỏi phòng.
Trong tiểu viện không ít tu sĩ đưa mắt nhìn theo.
Nàng cũng quá quen với nó rồi.
......
Đêm khuya.
Gió lạnh gào thét.
Trong phòng ngủ lại như mùa xuân ấm áp, hồng, tím, trắng thêu hoa văn đan xen với nhau, phảng phất như chùm hoa chen nhau khoe sắc.
Khi hoa mẫu đơn nở rộ.
Trong phòng mới chậm rãi dừng lại.
Thẩm Bình nhìn thê tử mệt mỏi trên giường, ôm nàng, dùng linh lực ôn dưỡng trong chốc lát, đợi hô hấp của các nàng đều đặn trở lại tiến vào giấc ngủ ngọt ngào, hắn mới đứng dậy đi tới tĩnh thất.
Quét đến giao diện ảo.
Phía sau hai chữ Phù sư xuất hiện thêm chữ Có thể đột phá.
Không chút do dự.
Trong lòng hắn thầm niệm.
Oanh.
Giao diện ảo rung lên.
Phù sư biến thành cấp hai thượng phẩm, đồng thời cảnh tượng khung màu vàng lấp loé lần nữa cuốn tới, kim quang bao phủ, hắn không khống chế được mà đi tới phía trước bàn ngọc, trên bàn bày một phần tài liệu phù chú, trong đó còn có tài liệu phù bảo.
Đôi mắt Thẩm Bình khẽ động, nhưng rất nhanh dưới kim quang bắt đầu chế phù, rồi lại chế phù.
Tại nơi này.
Hắn dường như không cần linh lực, không cần thần thức tinh thần, càng không cần lo lắng tài liệu phù chú bị phế, chỉ cần máy móc chế phù, mỗi một lần phác hoạ linh văn trên giấy vẽ phù đều sẽ tự động nhớ các đường nét kinh nghiệm.
Không biết đã qua bao lâu.
Cho đến khi mỗi loại phù chú đều được chế tác.
Bàn ngọc trước mắt, phù chú, kim quang chậm rãi nhạt đi.
Tầm nhìn trở lại tĩnh thất.
Thẩm Bình theo bản năng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cảm giác này.
Rất huyền diệu.
Chẳng qua hắn hiểu được hiện tại mình căn bản không có cách nào chế tạo ra phù chú cấp hai thượng phẩm, càng là phù chú cấp cao, yêu cầu càng thêm hà khắc.
Hắn có thể dựa vào thần thức Trúc Cơ cùng với trình độ phù đạo thuần thục lão luyện, chế tác ra Giáp Linh Phù, Lôi Quang Phù, nhưng muốn chế tạo phù chú cấp hai trung phẩm chắc chắn không cách nào thành công, chỉ có chờ linh lực viên mãn, thần thức đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, mới có thể dựa vào trình độ Phù sư cấp hai thượng phẩm thử chế tác.