TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 178: Ẩn Linh Cư

Có thể thành công hay không.

Thẩm Bình cũng không biết, nhưng thông qua Khúc chưởng quỹ, hắn biết trong khách khanh đặc biêt của Chân Bảo Các có thiên tài phù đạo như vậy, chẳng qua Ngụy quốc thậm chí là các nước xung quanh đây chưa bao giờ xuất hiện tu sĩ có kỹ nghệ vượt trội như vậy

Năm châu bốn biển mênh mông cỡ nào.

Sẽ sinh ra một vài tu sĩ thiên tài làm cho người ta phải ngưỡng mộ.

Ở tĩnh thất tĩnh toạ tu hành đến giờ Thìn, hắn mới cất bước đi ra.

Vào bữa sáng.

Thẩm Bình để ý thấy ánh mắt của Vu Yến, vội vàng cười gượng mấy tiếng nói, "Buổi chiều, vi phu muốn ra ngoài một chuyến, Vân nhi, Dĩnh nhi, Thanh nhi các nàng có cần mua gì không?”

Bạch Ngọc Dĩnh dẫn đầu nói, "Phu quân, Dĩnh nhi muốn nuôi một con Linh Nhĩ Thử.”

Thẩm Bình lập tức lắc đầu, "Dĩnh nhi, hiện tại nàng phải tập trung tinh lực vào tu hành, không thể ham chơi, một thời gian nữa ta sẽ đi đấu giá hội một chuyến, xem có linh thú thích hợp hay không.”

Vương Vân nói, "Nội thất ở sảnh đường và phòng ngủ hơi đơn giản, mấy ngày nay, tu sĩ tiền bối đến bái phỏng ngày càng nhiều, phu quân nếu rảnh rỗi, có thể đi mua một vài đồ trang trí, còn nữa, kỳ trân linh tửu, và cả thịt linh thú trong nhà cũng không còn bao nhiêu..."

Thẩm Bình gật đầu chăm chú lắng nghe.

Lạc Thanh và Vu Yến cũng không có nhu cầu đặc biệt.

Qua giờ Ngọ.

Thẩm Bình có chút nhịn không được mà rời khỏi tiểu viện, lúc đi ra ngõ Hội Tuyền, hắn nhận thấy được tâm tính của mình không khỏi bật cười.

Vì thế hắn dứt khoát đi tới lầu hai Chân Bảo Các trước, chậm rãi uống một chén linh trà, lại cùng Khúc chưởng quỹ tán gẫu.

"Đoạn thời gian này, các cao tầng tông môn chư quốc sau khi thương lượng, cuối cùng quyết định Thanh Dương thành sẽ do Đan Hà tông và hợp Hoan tông cùng quản lý, nhưng ngoài mặt là do một vị tán tu Kim Đan hậu kỳ kiểm soát, tiền thuê nhà và cửa hàng ở cả ngõ nhỏ và đường phố chính đều sẽ không thay đổi.”

"Đợi đến năm sau."

"Hai tông môn sẽ chính thức tiếp quản, đây lại là chuyện tốt đối với Thanh Dương thành, về sau các loại tài nguyên ở Tấn quốc đều sẽ cuồn cuộn không ngừng tiến vào Thanh Dương thành, các nhiệm vụ mà tán tu có thể tiếp nhận ở đại sảnh Chấp Sự đường cũng sẽ mở rộng.”

Khúc chưởng quỹ cười nói, "Chỉ cần không làm loạn, phường thị Thanh Dương thành này sẽ càng thê phồn hoa.”

Thẩm Bình gật đầu, lại hỏi một câu, "Kim Dương tông đâu? Thật sự có thể bỏ được tất cả mạch khoáng sản ở các phường thị?”

Khúc chưởng quỹ tùy ý trả lời, "Các đại tông môn đều lục tục rút khỏi phạm vi tông môn Kim Dương tông, cho nên Kim Dương phường vẫn còn ở trong tay bọn họ.”

Uống xong hai chén linh trà.

Khúc chưởng quỹ rời khỏi phòng tiếp khách, đi xuống lầu tiếp tục làm việc, chỉ là trước khi đi hắn nói một câu, "Thanh Dương thành dù ai làm chủ đều là chuyện nhỏ, đối với Chân Bảo Các mà nói, khách khanh đặc biệt mới là chuyện quan trọng, Thẩm phù sư đã có tư cách như vậy, vậy phải nắm chắc cơ hội.”

Đi bộ trên con đường cái nhộn nhịp.

Tu sĩ lui tới nối liền không dứt.

Cửa hàng hai bên hoặc khí phái, hoặc thanh lịch, hoặc cổ kính.

Ánh mắt Thẩm Bình lại nhìn thẳng về phía trước, tâm tư có chút phập phồng.

Khách khanh đặc biệt có ý nghĩa gì.

Đến bây giờ hắn chỉ mới thông qua đôi ba lời của Khúc chưởng quỹ mà suy đoán ra thân phận địa vị này rất không tầm thường, có thể hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ cùng tài nguyên, thậm chí ngay cả tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ có cả bối cảnh và mối quan hệ như Khúc chưởng quỹ cũng phải thể hiện thái hội nhiệt tình.

Nhưng cụ thể thế nào thì hắn không biết.

Dù sao Khúc chưởng quỹ đã nói, đã có tư cách thì phải nắm chắc.

Trong thế giới tu tiên nguy cơ bốn phía này, nước sâu như biển, cơ duyên vô cùng trân quý.

Hắn lại nghĩ đến Vân Sơn phường.

Nếu không có thân phận khách khanh Chân Bảo Các này, hắn không biết phải trải qua bao nhiêu hung hiểm, một lần có thể tránh được, hai lần có thể né tránh, nhưng ba lần... sẽ luôn có kiếp nạn sinh tử giáng lâm.

"Phù đạo."

"Khôi lỗi."

Ý niệm của hắn trầm xuống, đôi mắt rũ xuống.

Hai loại kỹ nghệ này đều cần thiên phú và năm tháng tính luỹ, nhất là khôi lỗi, thiên phú tuyệt đối không thể thiếu, nhưng nếu hắn ngày ngày lấy Phù đạo ra thử, như vậy khôi lỗi thuật phải tạm thời che dấu, ít nhất không thể bại lộ năng lực chế tạo khôi lỗi cấp hai của mình.

Trong lúc suy nghĩ.

Ẩn Linh Cư dần dần hiện ở trong tầm mắt.

Thẩm Bình đè xuống tạp niệm, tập trung tinh thần, bước đi vào.

Làm xong thủ tục tại quầy.

Hắn ngồi ở trong phòng nhỏ truyền tin tức cho Mộc Cấm.

Vốn tưởng rằng phải đợi một chút.

Không ngờ mới trôi qua một chén trà, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.

Sau khi mở ra.

Cẩm Thanh thắt eo chặt chẽ, váy hoa màu xanh lá cây nghiêng người mà đứng.

Khởi động trận pháp trong phòng, đôi mắt dưới mái tóc trước trán Mộc Cấm vừa có vài phần xấu hổ, lại có vài phần áp lực.