Thẩm Bình không hé răng mà phất tay lấy ra một đôi ngọc bội từ trong túi trữ vật bên cạnh.
Đặt ở trong lòng bàn tay Bạch Ngọc Dĩnh.
"Đệ đệ…ngươi, ngươi vẫn còn sống, ngươi thực sự vẫn còn sống!"
Nước mắt trên mặt Bạch Ngọc Dĩnh không tự chủ mà chảy xuống, nàng nắm chặt ngọc bội, nâng đôi mắt lên nhìn chằm chằm Thẩm Bình, "Phu quân, đây, đây là sự thật sao?”
Thẩm Bình ôn nhu nói, "Đây là thứ mà đệ đệ nàng tự tay giao cho ta, lúc rời đi, hắn bảo ta chăm sóc tốt cho nàng, hơn nữa lần này phu quân có thể rời đi, cũng là nhờ vào đệ đệ nàng.”
Thấy phu quân nói như vậy.
Bạch Ngọc Dĩnh sáng lạn nở nụ cười, "Đệ đệ hắn có tiền đồ, phu quân, cám ơn ngươi!”
Nói xong nàng xoay người lên.
Thẩm Bình nhìn vào đôi mắt của Bạch Ngọc Dĩnh, nơi đó đang có ngân quang nở rộ.
Đêm khuya giờ Tý.
Ngôi nhà yên tĩnh.
Thê thiếp cuộn mình vào trong ngực Thẩm Bình, khóe môi lộ ra hương vị hạnh phúc, có phu quân ở bên cạnh, các nàng ngủ rất ngon.
Lạc Thanh ngồi xếp bằng nhắm mắt hô hấp đều, hiển nhiên cũng đang ngủ.
Thẩm Bình mở giao diện ảo.
【Thần thông Phù đạo: Phù Quang Luân Hải (Trăm phù) (10/1000)】
【Phù sư: cấp hai hạ phẩm (151.596/150.000) có thể đột phá】
......
【Độ hảo cảm của đạo lữ hiện tại: 100 +10】
【Song tu cộng thêm: 6】
【Ngân sắc tăng thêm: 10】
【Kim hệ linh căn: cực phẩm (2167/150.000)】
【Mộc hệ linh căn: cực phẩm (2059/150.000)】
Nhìn thấy vậy, hắn thở phào một hơi.
Từ khi Kim Mộc song hệ linh căn đột phá đến cực phẩm, mỗi lần song tu cùng Bạch Ngọc Dĩnh, tư chất linh căn tăng lên cũng giảm giảm mạnh giống Vương Vân, bây giờ khung ảo lột xác thành màu bạc giống thê tử, độ gia tăng cũng được đề cao lên.
Sau đó hắn lại quét về phía khung ảo thuộc về Lạc Thanh và Vu Yến.
Thần thức và tuổi thọ cũng tăng lên.
Biên độ không phải rất lớn.
Nhưng Thẩm Bình ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Lạc Thanh một cái, độ hảo cảm lại tăng lên, cũng đã sắp tiếp cận đến cực hạn rồi!
Để được vậy cũng không dễ dàng gì.
Bởi vì hắn biết Lạc Thanh không có mong muốn nào, ngay cả sinh mệnh cũng không quan tâm, ý niệm duy nhất chính là sau khi chết được chôn ở Trạch Quốc, nơi đó là quê hương của nàng.
Lắc đầu đè xuống tạp niệm.
Hắn đến tĩnh thất, nhìn về phía khung ảo.
“Đột phá!”
Trong lòng mặc niệm, khung ảo màu vàng lắc lư.
Thần sắc Thẩm Bình vốn bình tĩnh đột nhiên thay đổi, đồng tử hắn co rút lại, chỉ thấy tĩnh thất trong tầm mắt từ từ nhạt đi, đợi đến khi cảnh sắc mơ hồ một lần nữa rõ ràng, xung quanh đã không còn là tĩnh thất nữa.
Ầm ầm!
Quang mang màu vàng bao phủ.
Cả người hắn mất khống chế đi tới phía trước bàn ngọc, vẽ phù chú.
Mỗi một lần chế phù đều có lượng lớn ký ức cùng cảm ngộ không ngừng tràn vào thức hải, căn bản không cần tiêu hóa đã dung nhập vào sâu trong cơ bắp huyết dịch, phảng phất trở thành bản năng của hắn, thậm chí trong đó còn có một ít lý giải về phù đạo khiến hắn cũng phải cảm thấy thán phục.
Cứ như vậy.
Chế phù, chế phù, lại chế phù.
Khi phục hồi tinh thần.
Tĩnh thất vẫn là tĩnh thất lúc trước.
Nhưng đáy mắt Thẩm Bình lại lộ ra một cỗ tang thương của năm tháng, nhưng cảm giác tang thương này rất nhanh đã hoàn toàn biến mất.
“Màu vàng!”
Theo bản năng hắn nhìn về phía khung ảo, màu vàng lóng lánh ở nơi đó khiến hắn phải rung động.
Đột phá này hoàn toàn bất ngờ.
Vốn tưởng rằng sẽ giống đột phá lúc trước, tiếp nhận kiến thức cảm ngộ cùng trí nhớ, nhưng hôm nay xem ra lại có chút không giống, cảm ngộ trí nhớ còn đang tiếp tục, mấu chốt là dưới quang mang màu vàng khống chế chế phù, lực khống chế của hắn tăng lên rất nhiều, hơn nữa những lý giải đối với phù đạo này đã khiến hắn hưởng lợi không nhỏ.
Đứng dậy.
Hắn trực tiếp đi tới phòng chế phù, lấy ra mấy phần tài liệu luyện chế Kim Quang Phù còn lại trong túi trữ vật, sau đó vùi đầu chế phù.
Đến giờ Thìn ngày tiếp theo.
Trên bàn chế phù có thêm năm tấm Kim Quang Phù.
Tốc độ hiệu suất có thể nói là hoàn toàn biến đổi về chất!
“Tuyệt!”
Thẩm Bình nhịn không được hưng phấn, trước kia chế phù hắn đều mạnh mẽ dựa vào trí nhớ trong máu thịt để đề cao tỷ lệ chế phù thành công, nhưng nếu đụng phải đại sư phù đạo, tông sư phù đạo, đối phương có lẽ cũng chỉ khen ngợi khả năng kiểm soát khi chế phù của hắn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nếu chỉ luận Kim Quang Phù vừa rồi, hắn đã có vài phần chân chính nắm giữ tiêu chuẩn đại sư phù đạo.
"Phu quân."
"Ăn cơm thôi."
Giọng nói của thê tử truyền đến.
Thẩm Bình cười cười phất tay thu lại đống phù chú vừa thành ở trên bàn rồi đi ra phòng chế phù.
Hôm nay Vu Yến cũng ở đây.
Chỉ là bàn có vẻ hơi nhỏ, đồ ăn chỉ có cháo linh.
Thê tử có chút ngượng ngùng cúi đầu, ở ngõ Lâm Tuyền, nàng hoàn toàn không dám lãng phí linh thạch lung tung, trước khi phu quân chưa tới, nàng và Bạch Ngọc Dĩnh rất ít khi ăn gạo linh.