TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 150: Đoàn tụ

"Dẫn ta đi gặp chưởng quỹ."

"Vâng, xin hãy đi theo ta."

Một lát sau.

Một gian hàng ở phía tây của hậu viện.

Ngay khi Thẩm Bình vừa nhìn thấy chưởng quỹ Chân Bảo Các, làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Đinh chưởng quỹ cũng ở đây.

“Đinh chưởng quỹ!”

“Thẩm phù sư!”

Nói với nhau một tiếng.

Ánh mắt Đinh chưởng quỹ đảo qua Mộc Cấm phía sau Thẩm Bình, tươi cười nhiệt tình nói, "Chậc chậc, không ngờ Thẩm phù sư lại đến nhanh như vậy, thật sự làm cho người ta bội phục!”

Hắn đã rất ngạc nhiên.

Thế lực có thể rời khỏi Vân Sơn phường chỉ có mấy nhà, những người khác cũng không dễ dàng như vậy.

Vị Thẩm phù sư này thủ đoạn quả thực phi phàm, hơn nữa còn mang theo Mộc Cấm.

"Giới thiệu cho ngươi."

"Vị này là Khúc chưởng quỹ, chính là một vị quen biết cũ của ta, nhưng Khúc chưởng quỹ mạnh hơn ta nhiều, bây giờ đã là Trúc Cơ trung kỳ."

Thẩm Bình vội vàng cung kính hành lễ, "Khách Khanh Chân Bảo Các, Thẩm Bình, gặp qua Khúc tiền bối!”

Thanh Dương thành là nơi đặt tổng cứ điểm của Chân Bảo Các ở Ngụy quốc.

Có thể đảm nhiệm chức chưởng quỹ ở đây, thực lực và mối quan hệ không phải dạng thường.

Khúc chưởng quỹ vuốt râu cười nói, "Thẩm khách khanh không cần khách khí, có thể lấy tu vi Luyện Khí kỳ đã đạt được vị trí khách khanh của Chân Bảo Các ta, phần tiềm lực này khó có được, khó có được nha!”

“Ngươi và Đinh chưởng quỹ đều đi ra từ Vân Sơn phường, tin tưởng có không ít chuyện muốn nói, ta sẽ không quấy rầy!”

Nói xong hắn mỉm cười rời đi.

Mà Thẩm Bình và Đinh chưởng quỹ lại một lần nữa ngồi xuống.

Đinh chưởng quỹ chủ động nói, "Thẩm phù sư, gia quyến của khách khanh chấp sự Chân Bảo Các đều được sắp xếp ở ngõ Lâm Tuyền phía Tây thành, lát nữa ngươi đi lầu hai lấy một phần ngọc giản bản đồ Thanh Dương thành là được.”

"Qua một thời gian chờ yên ổn lại, tại hạ sẽ mở bàn rượu nhỏ xem như tẩy trần chúng mừng chúng ta rời khỏi Vân Sơn phường, đến lúc đó Thẩm phù sư cũng phải nể mặt mà đến đấy!”

Thẩm Bình liền nói, "Nhất định.”

Hai người lại nói chuyện một chút về chuyện trên đường, rồi tự mình rời đi.

......

Tới giờ Thân.

Trước cửa ngõ Lâm Tuyền.

Gió lạnh thổi qua những chiếc lá rơi trên đường phát ra tiếng xào xạc.

Thẩm Bình nắm cổ tay Vu Yến, tâm tình lại có chút lo lắng.

Tuy rằng thời gian chia lìa với các thê thiếp không lâu, nhưng trong khoảnh khắc đưa các nàng lên phi thuyền, hắn hiểu được phần xúc động trong lòng mình.

Mấy năm ngày đêm nhung nhớ đều không bằng thấp thỏm tại giây phút này.

“Phu quân đi thôi!”

Vu Yến chủ động cầm ngược Thẩm Bình bước vào ngõ nhỏ.

Đi tới tiểu viện chữ Đinh số 768.

Cách bố trí nhà quen thuộc đập vào tầm mắt của hai người.

Thẩm Bình lấy ra Truyền Tấn Phù.

Chẳng bao lâu.

Cửa căn phòng số 5 mở ra.

Nước mắt của Vương Vân đã ướt đẫm hai má, nàng vọt tới nhào vào trong ngực Thẩm Bình, thanh âm tràn đầy vui sướng cùng kích động, "Phu quân, phu quân, rốt cục cũng tới.”

Bạch Ngọc Dĩnh theo sát phía sau, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói mềm mại thấu xương giờ phút này cũng có chút nghẹn ngào, "Phu quân, về sau đừng dọa Dĩnh nhi như vậy nữa.”

Lạc Thanh đứng ở cửa phòng, khóe mắt hơi ướt át.

Thẩm Bình chú ý tới tầm mắt của những phòng khác, ôn nhu nói, "Đi, vào phòng nói.”

Bước chậm vào nhà.

Khoảnh khắc đóng cửa lại.

Thẩm Bình một trái một phải ôm thê thiếp sải bước đi đến phòng chính lầu hai, nỗi nhớ nhung trong lòng hóa thành tiếng giường đung đưa, dập dờn không ngừng.

Hắn tham lam ngửi từng tấc da thịt.

Phảng phất như muốn khắc sâu âm thanh dung mạo của thê thiếp vào trong thức hải của mình.

Cho đến giờ Hợi.

Vu Yến ngẩng đầu nhìn sàn nhà dần dần khôi phục yên tĩnh, bất đắc dĩ cười, sau đó tinh tế nhắm mắt lại.

Bên trong nhà.

Yếm thêu hoa văn hồng tím tuỳ tiện vướt dưới sàn.

Mái tóc đen nhánh của Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh đã rối loạn, xõa tung ở hai bên vai ngọc.

Thẩm Bình ôm thê thiếp hỏi về cuộc sống của các nàng ở ngõ Lâm Tuyền, không có đặc biệt gì, từ sau khi được sắp xếp đến đây, hai nàng ngoại trừ lâu lâu ra ngoài mua gạo linh, thời gian khác gần như chưa từng ra cửa, ngay cả cửa phòng cũng không đi ra ngoài.

“Phu quân, vị châp sự Chân Bảo Các sắp xếp đến nơi này đã nói, chúng ta chỉ có thể ở đây một năm, một thời gian ngắn nữa sẽ phải rời đi, nếu phu quân không đến, ta cùng Vân nhi tỷ tỷ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!

“Hắc hắc, cũng may phu quân tới, lại có thể yên tâm sinh hoạt!”

Bạch Ngọc Dĩnh ôm cánh tay Thẩm Bình ánh mắt mê ly nói, "Có phu quân thật tốt.”

Thẩm Bình nhéo nhéo khuôn mặt nàng, hắn nhớ đến vị tu sĩ mặc hắc bào mang mặt nạ huyết sắc kia, không khỏi thấp giọng nói, "Dĩnh nhi, đệ đệ của nàng vẫn còn sống.”

Ánh mắt mê ly của Bạch Ngọc Dĩnh lập tức tỉnh táo lại, "Phu quân, ngươi, vừa rồi ngươi nói cái gì cái gì?”