Chân Bảo Các.
Thẩm Bình ngựa quen đường cũ đi tới lầu hai phòng cống hiến, lấy ra túi trữ vật đựng thành quả ba tháng này vất vả làm lụng, đổi lấy linh thạch cùng cống hiến, hắn không vội vàng mua Định Nhan đan, mà là xuống lầu đi tới hậu viện.
Hôm nay là buổi đấu giá cố định ba tháng một lần.
Nói không chừng sẽ có vài trân đặc biệt.
Đeo mặt nạ.
Không bao lâu đã một đường đến phòng đấu giá dưới lòng đất.
Bố cục chỉnh thể phòng đấu giá này cũng giống như Vân Sơn phường, chỉ là nhìn qua càng thêm rộng rãi tráng lệ, phòng ở lầu hai lầu ba được trang trí càng cao quý hơn.
Hơn nữa người tham gia không chỉ có tu sĩ Trúc Cơ, còn có cường giả Kim Đan.
Trong buổi đấu giá.
Quả nhiên có một ít kỳ trân dị bảo xuất hiện.
Số lượng Tuyết Chi Hoàn và cả Linh Ngọc Sâm Cao rất ít, người chủ trì vừa mới hô ra, rất nhanh đã bị đẩy lên giá cao.
Thẩm Bình ngay cả cơ hội đấu giá cũng không có.
Hắn không khỏi thầm than, Thanh Dương thành này thật sự rất an toàn.
Sau khi kết thúc phiên đấu giá.
Hắn trở lại lầu hai dùng điểm cống hiến miễn cưỡng mua ba viên Định Nhan Đan.
Chi phí ở Thanh Dường thành này quả thật không nhỏ.
Chỉ có thể tích lũy thêm một chút thời gian.
Đang chuẩn bị rời đi.
Truyền Tấn Phù của Thẩm Bình chấn động.
Mở ra xem, là Mộc Cấm.
“Thẩm phù sư bây giờ có thời gian không?”
"Ta ở lầu hai Chân Bảo Các."
Thẩm Bình nói một câu, liền một lần nữa trở lại phòng tiếp khách.
Trong khoảng thời gian này hắn không có liên hệ với Mộc Cấm, cũng không đề cập đến chuyện đối phương nói báo đáp ở Vân Sơn phường, dù sao để sống trong Thanh Dương thành cũng không dễ dàng, nữ tu Luyện Khí trung kỳ lại không am hiếm đấu pháp như Mộc Cấm chỉ sợ miễn cưỡng có thể nuôi sống bản thân.
Chờ một thời gian dài.
Cửa phòng tiếp khách xuất hiện bóng dáng xinh đẹp mượt mà.
Mộc Cấm đi vào đóng cửa lại, nàng nhìn phòng tiếp khách bày trí quen thuộc này, trong lòng lại cảm thấy bùi ngùi, trước kia ở Vân Sơn phường nàng thường xuyên nghỉ ngơi ở phòng tiếp khách, nhưng hôm nay... chỉ có thể lặng lẽ ngồi ở bên cạnh ghế.
“Mộc đạo hữu có chuyện gì?”
Thẩm Bình nhấp một ngụm linh trà tuỳ ý hỏi.
Mộc Cấm do dự, trên mặt nặn ra một nụ cười ngọt ngào, "Thẩm, Thẩm phù sư, ta đang làm việc ở cửa hàng Bằng Vân, Thẩm phù sư sau này nếu còn dư phù chú, có thể đi cửa hàng Bằng Vân bán hay không?”
“Cửa hàng Bằng Vân?”
Khuôn mặt của hắn tràn ngập nghi ngờ.
Cửa hàng nổi tiếng ở Thanh Dương thành hình như không hề có tên cửa hàng này.
Mộc Cấm vội vàng giải thích, "Đây là một cửa hàng mới mở, chưởng quỹ rất tốt, chỉ là vừa mới mở nên cửa hàng thiếu Phù sư hợp tác lâu dài.”
Thẩm Bình giật mình, "Trúc Cơ phù sư ở Thanh Dương thành có không ít, nếu có thể mở cửa hàng ở đây, đồng nghĩa thực lực bối cảnh không thấp, hẳn là không cần thượng phẩm phù sư như ta đi bán chứ.”
Mộc Cấm cúi đầu, "Đúng, là tiểu nữ tử cần Thẩm phù sư hỗ trợ.”
"Báo đáp mà lần trước Mộc đạo hữu nói, tại hạ còn chưa thấy đâu."
"Giúp thế nào đây?"
Thẩm Bình thản nhiên nói, bán phù chú chỉ là chuyện nhỏ.
"Tiểu nữ, tiểu nữ tử nguyện ý, nguyện ý..."
"Nguyện ý để Thẩm phù sư đi phòng ngủ của ta xem bố cục."
Trong giọng nói Mộc Cấm mang theo từng tia rung động, nàng nâng đôi mắt lên chạm đến ánh mắt nghiền ngẫm của Thẩm Bình, nụ cười ngọt ngào cứng ngắc, có loại xấu hổ muốn chui xuống đất trốn.
Má nóng hổi đỏ bừng nhanh chóng lan đến vành tai.
Khoảnh khắc này.
Nàng thật sự rất muốn quay đầu rời đi ngay lập tức.
Chỉ là hai chân lại gắt gao đứng tại chỗ.
Cửa hàng Bằng Vân không tệ, nhưng hàng năm đều có yêu cầu nghiêm khắc, ba tháng này nàng cho rằng mình có thể dựa vào khí chất cùng kinh nghiệm tìm được vài vị Đan sư, Phù sư hợp tác lâu dài.
Thật không may, thất bại.
Thanh Dương thành quá lớn, cửa hàng Bằng Vân vừa mở căn bản không có danh tiếng.
Mà mất đi một tầng hào quang Chân Bảo Các, ai có thể đi để ý một nữ tu Luyện Khí trung kỳ như nàng.
"Mộc đạo hữu."
"Có thể nói rõ ràng được không?"
Thẩm Bình chậm rãi buông chén trà xuống, ánh mắt trở nên bình tĩnh.
Đầu ngón tay Mộc Cấm nắm góc váy nghiêm túc gật đầu.
Hưu.
Lúc này.
Ngón tay Thẩm Bình bắn ra, linh quang dừng ở cửa mơ hồ lóe ra Tĩnh Âm phù, sau đó hắn cười tủm tỉm nói, "Phòng tiếp khách của Chân Bảo Các chỉ cần đóng cửa sẽ không có ai tới quấy rầy, điểm này Mộc đạo hữu rõ hơn ta nhỉ, cho nên miệng nói không có bằng chứng, tại hạ dù sao cũng phải nhìn thành ý.”
Trong khi nói chuyện.
Ánh sáng pháp khí mở rộng ra phạm vi mấy thước.
Mộc Cấm hít sâu một hơi đứng dậy đi qua, hào quang rất nhanh đã bao phủ nàng lại.
Nhìn Thẩm Bình.
Hai má nàng đỏ bừng, ngọc châu dưới vành tai tròn trịa sáng ngời.
"Thẩm phù sư, tiểu nữ tử có một yêu cầu quá đáng.”