Cất năm tấm Lôi Quang Phù, hai tấm Giáp Linh Phù, trăm tấm Kim Quang Phù đang lơ lửng trên người, hắn trở về cây cổ thụ ngàn năm kia.
Mộc Cấm tò mò nói, "Nhanh như vậy Thẩm phù sư uđã giải quyết xong?”
Thẩm Bình tươi cười ôn hòa, "Mấy vị đạo hữu kia rất dễ nói chuyện, tại hạ tặng chút linh thạch, bọn họ liền rời đi.”
“Chỉ mượn chút linh thạch?”
"Đúng."
"Bao nhiêu?"
"Mười khối hạ phẩm linh thạch."
Mộc Cấm ngẩn ra, lập tức cười khanh khách nói, "Quả thật rất dễ nói chuyện.”
Vu Yến lộ vẻ cổ quái liếc mắt nhìn Thẩm Bình một cái.
“Đi thôi!”
“Đi Thanh Dương thành!”
Thẩm Bình vung tay áo lên, ba người nhảy lên pháp khí phi hành, linh quang lóe ra, pháp khí biến thành hồng quang thật dài biến mất.
Hồ Thanh Dương vốn là một hồ nước tầm thường của Ngụy quốc, từ sau khi phát hiện đáy hồ có một linh mạch cấp ba, tu sĩ ở nơi này càng ngày càng nhiều, Kim Dương tông cũng thành lập Thanh Dương phường thị tại đây, trải qua năm sáu trăm năm phát triển, ngày càng nhiều tu sĩ đến định cư, dần dà liền phát triển thành Thanh Dương thành uy danh gần xa các quốc gia xung quanh.
Hàng chục ngày đã trôi qua.
Phía xa chân trời hồ Thanh Dương, bỗng một đạo linh quang lóe ra, rất nhanh đáp xuống phía trước một cây cầu dài bằng ngọc thạch ở Đông Hồ.
Theo linh quang rút đi, ba thân ảnh hiện ra.
Thẩm Bình nhìn thành trì nằm ở phía trên hồ nước, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, "Cả một đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đã đến Thanh Dương thành rồi!”
Hắn không ngừng đi cả ngày lẫn đêm.
Cho dù trong lúc khôi phục linh lực cũng đều để Vu Yến và Mộc Cấm khống chế pháp khí, đi ngang qua mấy phường thị cũng không dừng chân lại, tuy dùng thủ đoạn của hắn không sợ tu sĩ Trúc Cơ, nhưng có thể tránh được bao nhiêu phiền toái thì cố gắng không đi trêu chọc.
Hai bên mặt cầu có một bức tượng tuấn lãng uy nghiêm.
Là Thái thượng trưởng lão Kim Dương Tông.
Lúc này trên mặt hồ gió nhẹ thổi tới hơi nước ẩm ướt mang theo linh khí tràn đầy xông vào mặt.
Ba người nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, cảm giác linh lực trong đan điền tựa hồ tăng thêm một tia, loại hoàn cảnh nồng nặc linh khí này sẽ khiến toàn thân tu sĩ sung sướng.
Trúc Cơ, Kim Đan cũng không ngoại lệ.
Dù sao, đáy hồ có linh mạch cấp ba!
Nếu có thể tu hành ở trung tâm linh mạch, dù là tán tu có tư chất nguỵ linh căn cũng đều có thể thành công Trúc Cơ trước sáu mươi tuổi!
Đi dọc theo mặt cầu về phía thành trì.
Phần lới tu sĩ lui tới trên mặt đều tràn đầy một loại cảm giác ung dung thoải mái, có người đứng bên cạnh mặt cầu thưởng thức cảnh sắc hồ nước, ngẫu nhiên có yêu thú cá nhảy ra khỏi mặt nước, vảy cá lóe ra từng đợt sáng loá.
"Từng nghe Đinh chưởng quỹ nhắc tới Thanh Dương thành mấy lần, hôm nay vừa thấy đúng là nơi tán tu chúng ta khao khát, chỉ là không biết giá thuê phòng ở đây như thế nào?"
Mộc Cấm bỗng nhiên thở dài, nàng vì có thể rời khỏi Vân Sơn phường mà gần như móc sạch tiền tích góp trong túi trữ vật, trên người cũng chỉ có mấy kiện pháp khí, phù chú là có thể bán đi, nếu giá thuê nhà ở Thanh Dương thành quá cao, đừng nói là báo nhân tình, cho dù muốn ở chỗ này cũng là việc khó.
Thẩm Bình nghe lời này không khỏi nghĩ đến thê thiếp, trước khi đi, hắn cho các nàng không ít phù chú và linh thạch, hẳn là có thể chống đỡ đến bây giờ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn tăng nhanh bước chân đến cửa thành, nộp linh thạch lại hỏi thăm vị trí toạ lạc của Chân Bảo Các, lúc này mới bước vào trong thành.
Oanh.
Mỗi một bước chân đều cuộn trào linh khí mãnh liệt giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Máu của hắn phảng phất đều sôi trào theo, linh lực trong đan điều theo kinh mạch tự động vận chuyển.
Trong thành hiển nhiên có tụ linh trận quy mô lớn làm cho linh khí càng thêm dồi dào.
Ánh mắt quét đi.
Đường phố rộng lớn tu sĩ náo nhiệt vô cùng, cửa hàng sạch sẽ trật tự.
“Đây chính là Thanh Dương thành!”
Thẩm Bình rốt cuộc nhịn không được cảm khái một tiếng, sau đó mang theo Vu Yến cùng Mộc Cấm đi về phía đường chính, sắp đến trưa, bọn họ mới đứng ở cửa hàng Chân Bảo Các.
So với Vân Sơn phường, Chân Bảo Các của Thanh Dương thành chiếm diện tích lớn hơn, ngưỡng cửa cũng cao hơn.
Ngẩng đầu nhìn ba chữ trên tấm bảng hiệu phảng phất như có sức hấp dẫn làm cho người ta nhịn không được mà đắm chìm.
"Đạo hữu."
"Ba chữ Chân Bảo Các này là do tu sĩ Nguyên Anh viết, đừng nhìn quá lâu."
Lấy lại tinh thần.
Bên cạnh có một vị tu sĩ phong độ nhẹ nhàng đang đứng, tuy tuổi còn trẻ đã có tu vi Luyện Khí tầng bảy.
Thẩm Bình vội vàng chắp tay nói, "Đa tạ đạo hữu nhắc nhở.”
Bước qua ngưỡng cửa.
Nữ tu thanh tú nghênh đón, "Ba vị là lần đầu tiên đến... gặp qua khách khanh đại nhân!”
Khuôn mặt tươi cười của nữ tu lập tức biến thành cung kính.