Nhưng lúc này mới qua được bao lâu... đối phương đã thăng cấp lên Luyện Khí tầng bảy!
“Phù sư?”
"Chậc chậc, Thẩm đạo hữu có thể lấy tu vi Luyện Khí hậu kỳ, trở thành khách khanh của Chân Bảo Các, trình độ phù đạo chắc chắn phải rất cao!"
Nghe được lời của tu sĩ Trúc Cơ bên người, Thẩm Bình khiêm tốn chắp tay, "Tiền bối quá khen.”
Đông gia Tú Xuân các lúc này mới chú ý tới bên hông trái Thẩm Bình đang treo mộc bài khách khanh.
Nàng thay đổi sắc mặt của mình, sau đó im lặng.
Nói chuyện đơn giản hai ba câu, Thẩm Bình liền cáo từ đi xuống.
Nhìn bóng lưng kia, nàng đứng tại chỗ lúc lâu, sau đó mặt không chút thay đổi nói một câu, "Ta nhìn nhầm rồi.”
Trúc Cơ đạo hữu bên cạnh giật mình, rất nhanh hiểu được ý của những lời này, trầm ngâm nói, "Có thể bù đắp không?”
Cuối cùng lại bổ sung, "Luyện Khí hậu kỳ đã có thể lấy được vị trí khách khanh, phần tiềm lực này cực kỳ khó có được!”
Đông gia Tú Xuân các không đáp lại.
Thẳng đến khi tiến vào lầu ba đứng trước khu chữ Bính, nàng thầm nói, "Dù sao cũng phải thử xem.”
...
Chớp mắt đã đến tháng Sáu.
Tu sĩ ở các ngõ hẻm Vân Sơn phường lục tục đi đến đại sảnh Chấp Sự đường nộp linh thạch thuê phòng, chẳng qua năm nay số lượng tu sĩ xếp hàng rõ ràng giảm bớt, đội chấp pháp tuần tra của phường thị không làm tròn nghĩa vụ khiến lòng tán tu lạnh lẽo, rất nhiều tán tu lựa chọn trực tiếp đến bên ngoài ngõ Hòe Thủy, tùy tiện dựng một căn nhà để ở, tuy như vậy thiếu an toàn, nhưng bây giờ trong phường thị cũng không được bảo đảm gì nhiều, thay vì tiếp tục nộp phí thuê không nhỏ, còn không bằng ra bên ngoài ôm đoàn.
Tán tu chạy từ phường thị Trần gia, cũng chính là dùng loại biện pháp này, nhờ vậy hơn nửa năm nay không tổn thất bao nhiêu.
Bởi vậy rất nhiều tán tu mới động tâm, bây giờ ma tu ở xung quanh khu vực đầm lầy Vân Sơn tàn sát bừa bãi, nhiệm vụ kiếm linh thạch càng ngày càng khó, có thể tiết kiệm được bao nhiêu cũng phải cố gắng tiết kiệm.
Đối với chuyện này, Kim Dương Tông không hề tỏ thái độ gì, tựa hồ cũng ngầm đồng ý.
"Huynh đệ Trương gia trong phòng số 5 đi rồi."
Giờ Mão.
Vu Yến tựa vào thùng gỗ nhắm mắt lại, đồng thời nói đến việc này.
Thẩm Bình khẽ thở dài một tiếng, hỏi, "Vu đạo hữu, thành viên tiểu đoàn săn bắn do ngươi thành lập mấy ngày nay thế nào rồi?”
"Cũng tạm được."
"Trên người đám tán tu ít nhiều đều có chút tích góp, nếu thật sự muốn chống đỡ, có thể chống đỡ trong thời gian không ngắn."
"Nhưng với tình hình trước mắt, chống đỡ nhiều chống ít cũng không có ý nghĩa."
Vu Yến nửa mở con mắt ra, do dự nói, "Thật ra bây giờ không ít tán tu đều nhận ra được không đúng, có người đã bắt đầu tìm kiếm con đường khác rời đi.”
Thẩm Bình lắc đầu: “Mười vạn sơn mạch Vân Sơn. Có lẽ, vận khí tốt may ra sẽ tìm được một nơi hẻo lánh, tránh được sự hỗn loạn của phường thị.”
Cả hai đều không nói chuyện.
Sau một thời gian.
Tiếng nước trong thùng gỗ khuấy động.
Mị ý quanh quẩn của Vu Yến đã hoàn toàn đắm chìm.
Cho đến giờ thìn.
Thẩm Bình đỡ thang gỗ từng bước đi lên, ở trong ánh mắt trêu ghẹo của thê thiếp, hắn tùy tiện ăn chút cơm, liền đi tới tĩnh thất ngồi xếp bằng.
Tĩnh toạ.
Xoá bỏ tạp niệm.
Khi tâm thần trống rỗng, hắn quét về phía giao diện ảo.
Phía sau thần thức xuất hiện hai chữ có thể đột phá.
Ầm ầm!
Trong lòng thầm niệm.
Nê Hoàn Cung phảng phất như có một cỗ năng lượng tinh thần đột nhiên rót vào, thần thức ôn nhuận lập tức tăng vọt, khí tức của hắn không biến hóa, nhưng nhìn qua lại có một loại khí chất tu sĩ cao thâm, bốn phía tĩnh thất lại có từng trận năng lượng vô hình chấn động.
Kéo dài vài canh giờ.
Tĩnh thất từ từ bình tĩnh lại.
Thẩm Bình bỗng nhiên mở mắt ra, trong đồng tử lóe ra một tia sáng bóng.
Thần thức Trúc Cơ.
Tuyệt vời không thể tả.
Ngay trong nháy mắt lột xác, hắn liền cảm giác khả năng khống chế linh lực và thân thể tăng mạnh, nếu đụng phải tình huống chiến đấu lần trước ở ngoài ngõ Vân Hà, hắn tự tin có thể thoải mái đối phó.
“Điều chỉnh tốt trạng thái, dưỡng đủ tinh thần chế tác phù chú cấp hai!!”
Tâm tình tốt, hắn không vội vàng đi vào phòng chế phù, mà là tĩnh toạ tu luyện đến chạng vạng, mới đi ra tĩnh thất, cho các thê thiếp một cái nhìn ẩn ý.
Chẳng bao lâu.
Tấm giường thay thế trong phòng chính lắc lư.
Vương Vân cùng Bạch Ngọc Dĩnh mặc sa y màu đen như ẩn như hiện, giơ tay nhấc chân có khí chất phong tình khác nhau, tuy rằng đã là lão phu lão thê, nhưng loại vui vẻ các nước này vẫn hứng thú như lúc ban đầu, luôn có vẻ không đủ.
Vì chúc mừng thần thức đột phá.
Thẩm Bình tăng thêm một canh giờ.
Mây tan mưa tạnh.
Nhìn thấy đôi mắt hạnh nửa nhắm không nói gì của Lạc Thanh, hắn cười ôm lấy nàng vào trong ngực.
Theo thói quen mở giao diện ảo.
Hắn phát hiện độ hảo cảm của Lạc Thanh không ngờ tăng lên tới 65... Trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, tuy rằng mỗi lần trên mặt đều không có biểu tình, nhưng thân thể vẫn rất thành thật.
“Lâu ngày thấy chân tình!”
Thẩm Bình không khỏi cảm khái.