Oanh.
Linh lực trong đan điền lập tức trở nên cuồng bạo, giống như có một bàn tay vô hình đang mạnh mẽ đẩy đến, Thẩm Bình không chút hoang mang dẫn cỗ linh lực này vận hành dọc theo kinh mạch.
Thời gian trôi qua từ từ.
Hắn không biết mấy ngày đã trôi qua.
Khí tức cả người hắn dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tăng vọt.
Linh lực phảng phất như nước chảy thành sông phá tan bình cảnh tiếp theo.
Một cánh cửa làm rất nhiều tán tu bị kẹt không xông phá được tầng bảy, cứ như vậy mà đột phá.
Vài ngày sau.
Khí tức trong tĩnh thất trở nên vững vàng.
Thẩm Bình mở mắt ra, không có chút gợn sóng nào.
Hắn chậm rãi đứng dậy đi bộ, đi lại hơn mười lần mới dừng bước, sau đó vung tay áo ra bước dài cho đến khi ra khỏi tĩnh thất.
Nụ cười trên khuôn mặt của hắn nở rộ.
Ở ngõ Hồng Liễu, một vị tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng đủ để chấn nhiếp kiếp tu.
Giờ khắc này, hắn cũng đã trở thành tu sĩ như vậy.
Bên ngoài tĩnh thất.
Các thê thiếp đều đang chờ, các nàng biết phu quân của mình đang bước ra cánh cửa nhỏ đầu tiên trong tu hành, nếu có thể vượt qua sau này rất có hi vọng Trúc Cơ.
Lúc Thẩm Bình đi ra.
Ánh mắt các thê thiếp lập tức đều tập trung đến.
Ánh mắt Vu Yến sáng ngời, khóe môi lộ ra vui sướng, làm ra lễ tiết chắp tay tiêu chuẩn: "Chúc mừng phu quân bước vào Luyện Khí hậu kỳ!”
Giọng nói mạnh mẽ.
Vừa dứt lời.
Vương Vân kích động chạy tới, sà vào trong ngực Thẩm Bình, "Chúc mừng phu quân, chúc mừng phu quân, thật tốt quá, phu quân là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!”
Bạch Ngọc Dĩnh hưng phấn đi lên, ôm cánh tay Thẩm Bình lay qua lay lại, kéo đuôi dài, "Chúc mừng phu quân đột phá..."
Thẩm Bình ôm lấy thê thiếp, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía Lạc Thanh.
Lạc Thanh hiếm thấy lộ ra một tia mỉm cười, "Chúc mừng phu quân trở thành tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.”
Thẩm Bình cười ha ha, vung tay lên, "Hôm nay nhất định phải chúc mừng một phen.”
Đôi má của những thê thiếp dâng lên một tầng đỏ ửng.
Bạch Ngọc Dĩnh xinh đẹp nói, "Phu quân thật hư hỏng, vừa mới đột phá đã nghĩ đến chuyện kia rồi.”
Lạc Thanh ngẩn ra, lập tức tràn đầy bất đắc dĩ.
Mới yên tĩnh vài ngày... lại sắp tê chân nữa rồi.
Vu Yến âm thầm trợn mắt, chỉ là khóe mắt lại hàm chứa chờ mong.
"Khụ khụ."
Thẩm Bình ho khan vài tiếng, nghiêm trang nói, "Các nàng suy nghĩ lung tung cái gì vậy, ý của vi phu là muốn đi phường thị mua chút thịt linh thú, kỳ trân linh quả, linh tửu, vui vẻ làm một bữa ăn ngon thịnh soạn để chúc mừng!”
Nói xong hắn vỗ vỗ bàn tay, "Được rồi, làm gì thì làm đi.”
Không lâu sau đó, hắn và Vu Yến rời khỏi ngõ Vân Hà.
Lần thứ hai bước lên đường cái của phường thị, nhìn tu sĩ bốn phía đang qua lại.
Tâm tính Thẩm Bình hơi khác.
Luyện Khí hậu kỳ không chỉ mang đến linh lực tăng vọt hùng hậu, mà còn tăng cảm giác an toàn trong lòng hắn, rõ ràng nhất ví dụ như pháp khí phòng ngự thượng phẩm, lấy linh lực hiện tại trong đan điền kinh mạch đủ để chống đỡ một hồi.
Nếu chiến đấu với tu sĩ đồng giai mà nói, không cần Hộ Linh Phù, đối phương tuyệt đối không thể giải quyết hắn trong thời gian ngắn, cho dù là tu sĩ Luyện Khí tầng chín cũng vậy.
Không những thế, sau khi linh lực tăng vọt, số lượng phù chú thượng phẩm chế tác được mỗi tháng sẽ tăng cao, hơn nữa lần đột phá này, thần thức cũng tăng theo rất nhiều, cách Trúc Cơ không còn xa, một khi có thể chế tác ra phù chú cấp hai, cuộc sống tu hành sau này sẽ thay đổi thật lớn.
Nhưng đây chỉ là thứ hai.
Quan trọng nhất là tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy, hắn có thể chính thức đạt được khách khanh mộc bài của Chân Bảo Các!
Trong lúc suy nghĩ bay tứ tung, Vu Yến cọ cọ vào bả vai Thẩm Bình, cười tủm tỉm nói, "Thẩm đạo hữu tỉnh lại, đã đến Chân Bảo Các rồi.”
Thẩm Bình cười cười đi vào Chân Bảo Các.
Nhìn thấy Đinh chưởng quỹ.
Đối phương liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn đã đột phá, chúc mừng vài câu rồi nói, "Ta sẽ lập tức thông báo khách khanh Trúc Cơ, không quá ba ngày sẽ có tin tức.”
Thẩm Bình chắp tay cười nói, "Làm phiền Đinh chưởng quỹ.”
Khách khanh mộc bài phát ra cần ba vị khách khanh Trúc Cơ chứng kiến, nếu không ngoài ý muốn sẽ là Phù sư Trúc Cơ lần trước kiểm tra.
Không gọi Mộc Cấm xuống, rất nhanh hắn đã rời đi, cùng Vu Yến đến cửa hàng phường thị mua thịt linh thú và các nguyên liệu nấu ăn khác, thật ra phần lớn các tán tu tầng dưới chót rất ít khi đi mua thịt linh thú, kỳ trân nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, Thẩm Bình duy trì loại tiêu xài linh thạch này cũng là không có biện pháp.
Nếu không ăn uống bổ sung, thời gian trôi qua, thân thể và tinh thần của các thê thiếp sẽ không chịu nổi.
Đương nhiên ở phương diện này Thẩm Bình cũng không có ý định tiết kiệm.
Tu hành vốn đã rất khô khan, hắn lại không thường xuyên ra ngoài, lại không có chút sở thích sinh hoạt này, vậy tinh thần áp lực lớn bao nhiêu.