Chương 451: Địa ngục của Alice – Có đau không (1)
Ừm… Nhờ những bức tượng trong phòng điêu khắc này mà hắn nhớ lại được quá khứ, bởi vậy mà thận trọng hơn, nghĩ tới những chuyện mà khi trước đã bỏ qua. Bàn tay gầy gò rời khỏi khuôn mặt đường nét rõ ràng của tượng đá, Dư Hạnh vỗ vai tượng đá chỉ có nửa thân trên hoàn chỉnh, trịnh trọng nói: “Cảm ơn người anh em.”
Tượng đá: “…?”
Nếu như bức tượng này có khả năng suy nghĩ, chắc nó cũng sẽ cảm thấy rất khó hiểu.
Bởi vì rõ ràng, từ đầu tới cuối, nó chỉ đứng yên ở đây, chẳng làm gì cả!