Chương 314: Rốt cuộc mình là ai? (2)
Theo thói quen, hắn quan sát xung quanh trước, căn phòng này được dọn dẹp sạch sẽ, đèn dầu chiếu sáng một khoảng, hắn đoán bà Lý rất nhớ cháu trai nên thường quét dọn chờ cháu trai về, chỉ là dù cháu trai của bà vẫn còn sống thì giờ cũng đã hơn sáu mươi tuổi, đã già rồi.
Quan sát thấy không có gì khả nghi nhưng Dư Hạnh cũng không đi ngủ ngay, hắn tắt đèn rồi nghiêng tai lắng nghe, mãi đến khi nghe thấy tiếng bà Lý ở sát vách đóng cửa, tắt đèn thì mới bò lên giường.
Ở nơi như này, hắn không thể không cảnh giác.
Trong bóng tối, Dư Hạnh trằn trọc, hoàn cảnh lạ lẫm khiến hắn chìm trong bất an, hắn nhớ lại một lượt chuyện của ngày hôm nay, cứ cảm thấy đâu đâu cũng kỳ lạ.