Thanh âm thanh thúy bỗng nhiên truyền đến, Hứa Nguyên ngoái nhìn lại đã thấy nàng mở hai mắt ra, đồng tử màu vàng kim ở trong bóng tối ánh lên quang mang bỏng mắt.
"Ừm, tỉnh rồi."
Tiếng nói vừa phát ra, Hứa Nguyên đã phát giác thanh âm của mình giống như tiếng vỏ cây già khô khốc bị cắt đứt.
"Cảm giác như thế nào?"
Thiên Diễn chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, trong lúc đi lại phát ra thanh âm đạp lên vũng nước, tóe lên từng cơn sóng gợn, thanh âm mang theo một tia đau lòng: