"Tích tích."
Thạch nhũ nhỏ xuống, lòng đất mờ tối vẩy lên một mảnh bọt nước, có chút lạnh lẽo, có chút âm lãnh.
Cảm giác lúc lạnh lúc nóng khi sắp tử vong ập tới khiến cho Hứa Nguyên muốn bắt lấy hết thảy những gì có thể bắt lấy, nhưng hết thảy chung quanh mình lại giống như xa xôi không thể chạm tới.
Hắc ám quen thuộc, âm lãnh quen thuộc khiến Hứa Nguyên có cảm giác chính mình giống như quay về chỗ hang núi lúc ban đầu kia.
Nhưng đại khái cũng bởi vì kinh nghiệm đã từng trải qua lúc trước kia nên cho dù hỗn loạn và choáng váng không ngừng ăn mòn ý thức, Hứa Nguyên vẫn cảm giác chính mình vẫn duy trì được năng lực tư duy nhất định như cũ, có thể nghe thấy được tiếng nước tí tách truyền đến bên tai.