Người chống gậy dù sao cũng là người đã sống trong xã hội văn minh lâu như vậy, từ tận đáy lòng rất khó chấp nhận chuyện này nhưng kể từ khi tham gia cuộc thám hiểm khoa học đó, tinh thần của hắn bắt đầu xuất hiện đủ loại vấn đề, những năm gần đây hắn phải dùng mọi cách để tránh bản thân rơi vào vực sâu điên loạn.
Ngoài việc định kỳ tìm Bác Sĩ điều trị, hắn còn thử cả yoga của Ấn Độ, tụng kinh Phật, thậm chí còn luyện cả khí công bí ẩn của Đạo gia phương Đông, tuy nhiên đều không có hiệu quả mấy, hơn nữa so với Bác Sĩ, vì phải chỉ huy những kẻ cuồng tín kia, cung cấp nơi ẩn náu cho chúng nên hắn cũng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với những người đó, mặc dù trước đây khi những kẻ đó tiến hành nghi lễ tụ họp, hắn đều ở trong văn phòng của mình trên tầng hai nhưng theo thời gian tích lũy vẫn ngày càng lún sâu vào đó.
Thực ra ngay từ trước trận động đất này, người chống gậy đã cảm thấy tinh thần của mình sắp không chịu nổi nữa rồi, những cơn ác mộng về đêm ngày càng nhiều, nói rằng chuyện lần này là giọt nước tràn ly thì không bằng nói là một cơ hội giải thoát.
Đặc biệt là trong thời gian gần đây, thông qua việc tiếp xúc sâu sắc với những kẻ cuồng tín kia, quan niệm của hắn cũng bắt đầu dần thay đổi.
Đúng là, trong mắt người ngoài, đây là một đám người tinh thần bất thường, nói năng lung tung khiến người ta ghét nhưng trong thâm tâm của họ lại tràn đầy niềm vui và sự bình yên, giống như một loại tín ngưỡng nào đó, mà hai thứ này chính là thứ mà người chống gậy luôn khao khát.