"Chờ đã" Bác Sĩ giơ một cánh tay lên che trước mặt: "Tôi không cố ý lợi dụng lúc những kẻ cuồng tín không có ở đây để đến đây ăn trộm Cựu Ấn của anh, mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi thực sự có cân nhắc đến điều này nhưng trước đây chúng ta đã trải qua một lần như vậy, động đất, cực quang đỏ, cùng với những thảm họa khí tượng bất thường này, hoạt động của nó cũng sẽ trở nên thường xuyên hơn, với tình trạng của chúng ta, chưa chắc đã có thể vượt qua được, hơn nữa lần này không giống như lần trước, chỉ ba ngày trước, tôi đã có một giấc mơ rất khủng khiếp, mơ thấy nó chạy ra khỏi cung điện bên dưới, đến lúc đó toàn bộ thế giới sẽ rơi vào hủy diệt, chúng ta cần phải làm gì đó trước khi mọi thứ trở nên quá muộn."
…
"Chỉ dựa vào một Cựu Ấn sao? Hay là mấy đứa nhóc người Inuit kia, anh nghĩ rằng có thể ngăn cản được chuyện chắc chắn sẽ xảy ra sao?" Người chống gậy chế nhạo.
"Dù sao cũng phải làm gì đó chứ, nếu không để nó ra ngoài thì chắc chắn chúng ta sẽ là những người xui xẻo đầu tiên." Bác Sĩ nói: "Nếu anh không muốn trở thành những kẻ cuồng tín vô cùng điên cuồng mất hết lý trí kia thì nên đứng về phía tôi."
"Anh định làm gì?" Người chống gậy nhướng mày.