Trương Hằng cũng đi theo họ đến trước xe bánh mì, tiện thể kiểm tra hiện trường: "Ừm, vũng máu này không phải chảy ra từ một vết thương, nạn nhân đã bị đâm ít nhất hai mươi mấy nhát, trong quá trình đó cơ thể anh ta liên tục giãy giụa né tránh, vì vậy trên ghế mới có vết dao, điều này cũng chứng minh rằng kẻ gây án không có trình độ cao nhưng xem ra nạn nhân hẳn là bị hạn chế hành động, ít nhất cũng bị trói tay trói chân nên mới không tránh được."
"Anh ấy, anh ấy còn sống không?" Tùng Giai cũng đi ra, nghe vậy không nhịn được hỏi.
"Không thể rồi, lượng máu chảy nhiều như vậy, cho dù không đâm vào chỗ hiểm thì cũng không cứu được." Trương Hằng nói.
Tùng Giai nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, sau đó cô thấy Trương Hằng nhìn về phía xa xa, vì vậy lại hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi lo rằng bên phía Bác Sĩ Baker cũng có thể xảy ra vấn đề." Trương Hằng nói: "Bởi vì trước đó Ole và Alessia đã nói rằng họ theo dõi nơi ở của Bác Sĩ Baker là để bảo vệ anh ấy, tuy nhiên bây giờ họ hiểu lầm chúng tôi là sứ đồ của ác linh nào đó, một đường theo chúng tôi đến đây thì bên phía Bác Sĩ Baker không còn ai trông coi nữa."