Chỉ là âm thanh đó hoàn toàn không thể ghép thành một bản nhạc, người chơi chỉ đơn giản là ghép những tiếng ồn hỗn tạp lại với nhau một cách thô bạo, giống như có người dùng phấn cào lên bảng đen, chỉ vài nốt nhạc đơn giản cũng có thể gây ra sự khó chịu về mặt sinh lý.
Trương Hằng không trả lời câu hỏi của Tùng Giai, mà theo tiếng đàn violin đó đi lên lầu, trong phòng ngủ của Bác Sĩ Baker nhìn thấy một bóng người khom lưng.Người kia ngồi trên một chiếc ghế quay lưng về phía họ, vì vậy Trương Hằng không nhìn thấy tướng mạo của hắn nhưng có thể khẳng định đó không phải là Bác Sĩ Baker, nhìn cách ăn mặc của hắn thì giống một nghệ sĩ biểu diễn rong trên phố hơn, mang theo cây đàn violin yêu quý của mình, cùng nhau phiêu du trong biển âm nhạc.
Nhưng nghe hắn chơi đàn, Tùng Giai lại không khó hiểu tại sao hắn lại phải lang thang ngoài phố, nói thật thì gọi thứ này là chơi đàn quả thực là đang làm nhục việc chơi đàn, cô gái chỉ cảm thấy nếu nghe thêm nữa thì não mình sẽ xung huyết mất, thêm nữa cô còn sốt ruột muốn hỏi thăm tung tích của Bác Sĩ Baker, vì vậy cô lên tiếng: "Xin chào."
Tiếc là tay chơi đàn violin trong nhà dường như hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn của mình, căn bản không nghe thấy âm thanh bên ngoài, Tùng Giai đành phải tăng âm lượng, còn gõ cửa, lần này thì đối diện cuối cùng cũng có phản ứng.
Người chơi đàn đặt cây đàn violin trong tay xuống, quay mặt lại.