Nói xong, cô ta cúi người, nửa quỳ gối, để chú mèo trắng nhỏ đeo chuông nhảy lên đùi mình, sau đó chú mèo lại nhảy lên cánh tay cô ta, cuối cùng được cô ta ôm vào lòng.
"Cô sợ nó lắm sao? Yên tâm, nó không phải con trăn đó."
"Hả?" Phạm Mỹ Nam nhướng mày.
"Cô và chị gái liên thủ lừa tôi, chẳng qua là muốn gặp lại thầy giáo, còn tôi không những không chấp nhặt chuyện cũ mà còn đồng ý nguyện vọng của cô, bây giờ cô có nợ tôi một câu cảm ơn không?" Beta chớp chớp mắt nói.
Vẻ mặt của Phạm Mỹ Nam lại thay đổi, cô ta rời mắt khỏi Beta sang chú mèo trắng nhỏ trong lòng cô ta, mà vừa khéo chú mèo cũng đang nhìn cô ta nhưng đôi mắt xanh lục đó không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giống như hai viên ngọc lục bảo không tì vết.