TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 196: Một kiếm khai thiên, vô lực chống đỡ. (2)

Trong thời gian rất ngắn, số lần song kiếm tấn công nhau đã vượt qua năm trăm lần. Nam tử tóc trắng ý thức được mình tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Vọng, trong lòng hắn nảy mầm thoái ý.

Nhưng Phương Vọng mở ra Đấu Chiến Chân công sao có thể khiến hắn lui lại được?

Ngay khi nam tử tóc trắng di chuyển nhảy ra, Phương Vọng trở tay cầm kiếm, một bước đạp đến trước mặt hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Phương Vọng làm trái tim hắn run lên vì đó.

Ánh mắt lạnh quá!

Nam tử tóc trắng đã luyện kiếm năm trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp được ánh mắt như thế.

Phụt!

Nam tử tóc trắng bị Phương Vọng chém bay bằng một kiếm, máu tươi vẩy ra. Còn chưa chờ hắn rơi xuống đất, Phương Vọng đã đánh tới gần sát một lần nữa.

Lần này, nam tử tóc trắng hoàn toàn không còn chút sức chống đỡ nào, chiêu thức lộn xộn, mỗi khi cản được một kiếm, thì phải thêm hai vết thương kiếm mới.

Một màn này rơi vào trong mắt không ít tu sĩ, hoàn toàn là một cảnh tượng khác.

Chiến đấu nghiêng về một bên!

Vị nam tử tóc trắng thần bí này hoàn toàn không phải là đối thủ của Phương Vọng, quả thực không hề có sức chống đỡ!

Nhưng rất nhiều người trong bọn họ đều đã thấy nam tử tóc trắng đánh bại Từ Cầu Mệnh thế nào.

Lúc đó, Từ Cầu Mệnh giống như nam tử tóc trắng bây giờ, cũng không hề có sức chống đỡ…

Từ Cầu Mệnh vừa tránh né kiếm khí, vừa quan sát trận chiến. Tâm trạng hắn rất phấn chấn, giờ khắc này, hắn sinh ra một loại tâm trạng khó nói lên lời đối với Phương Vọng.

Nam tử áo tím đứng trên đỉnh đầu hắc mãng, nhìn xuống Phương Vọng và nam tử tóc trắng đại chiến, ý cười trên mặt hắn càng ngày càng nồng đậm.

“Chủ nhân, còn chưa xuất thủ sao, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết.”

Hắc mãng phát ra tiếng người, vô cùng khỏe khoắn.

Nam tử áo tím khẽ cười nói: “Không sao, hắn tốt xấu vừa bước vào Độ Hư cảnh, đối thủ của hắn chẳng qua là Ngưng Thần cảnh thôi.”

“Gì? Hắn mới Ngưng Thần cảnh ư?”

Giọng điệu hắc mãng lộ vẻ giật mình, nó hiển nhiên là nhìn nhầm.

Nam tử áo tím không còn lên tiếng nữa, tiếp tục xem trận chiến.

Cột khí màu máu bên cạnh hắn tùy ý lớn mạnh, bóng dáng thần bí bên trong hình như đang lặng lẽ duỗi ra thân thể.

Phương Vọng nhanh chóng vung kiếm, giết đến nam tử tóc trắng không ngừng hộc máu. Trong lòng nam tử tóc trắng vừa sợ vừa giận, hắn mạnh bùng nổ linh lực, dùng khí thế mạnh nhất ép lui Phương Vọng.

Một giây sau, nam tử tóc trắng bỗng cúi đầu, khuôn mặt trở nên dữ tợn, không còn bình tĩnh thong dong như lúc trước nữa. Hắn nâng tay trái lên, từng sợi khí đen ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đen bản rộng trong tay.

“Ngươi là cảnh giới gì?”

Nam tử tóc trắng cắn răng hỏi, lửa giận trong mắt gần như muốn phun ra ngoài.

Phương Vọng lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống hắn, nói: “Đương nhiên là Ngưng Thần cảnh, chẳng lẽ ngươi không phải sao?”

Lời này vừa nói ra, sát ý trong mắt nam tử tóc trắng tăng vọt.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vung lên kiếm bản rộng màu đen giận dữ chém đến. Một luồng kiếm khí to lớn bị chém ra, giống như một cây bút mực rơi trên bức họa thiên địa, dài đến trăm trượng, như trăng khuyết quét tới.

Phương Vọng buông lỏng tay phải, Thiên Hồng kiếm bắn thẳng đến, cường thế diệt sạch luồng kiếm khí màu đen này!

Thực ra hắn đã đoán được nam tử tóc trắng vượt qua Ngưng Thần cảnh, dù sao cảm giác nam tử tóc trắng mang cho hắn vượt xa Ngưng Thần cảnh. Sở dĩ so đấu kiếm pháp, là vì hắn muốn thăm dò lực lượng của cảnh giới cao hơn.

Dù sao còn có một người đang quan sát!

Nam tử thần bí đứng trên đầu cự mãng màu đen còn mạnh mẽ hơn nam tử tóc trắng!

Đáng tiếc!

Nam tử tóc trắng khiến hắn cảm thấy thất vọng.

Lực lượng của cảnh giới cao hơn, không gì hơn thế này!

Đã như vậy, thì đi chết đi!

Phương Vọng đuổi theo Thiên Hồng kiếm bay lượn mà đến, lòng bàn tay đẩy chuôi kiếm. Một người một kiếm vạch phá khoảng không, làm nam tử tóc trắng khiếp sợ vội vàng né tránh.

Nhưng cho dù hắn vọt đến nơi nào, Phương Vọng và Thiên Hồng kiếm vẫn ở trước mặt hắn, càng ngày càng gần.

Trong mắt người ngoài, thân hình của hai người đồng thời biến mất, đồng thời xuất hiện, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Đáng chết!

Nam tử tóc trắng giận mắng một tiếng trong lòng. Hắn bỗng làm song kiếm giao nhau kề nhau, một thân linh lực bành trướng tuôn ra từ hai tay, hóa thành ngàn vạn kiếm khí, muốn xoắn nát Phương Vọng.

“Loè loẹt!”

Phương Vọng hừ lạnh một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng lên.

Một tia sắc lạnh bỗng nhiên kéo dài. Một giây sau, tốc độ của nam tử tóc trắng giảm mạnh, Phương Vọng đã đi vào phía sau hắn, tay phải cầm Thiên Hồng kiếm.

Hai người đồng thời rơi xuống đất, trượt một đường về phía trước, bụi đất tung bay.

Đợi đến khi bọn họ dừng lại đến, Thiên Hồng kiếm trong tay Phương Vọng đã quấn quanh huyết khí, đó là máu của nam tử tóc trắng, đang bị kiếm khí làm bốc hơi.

Nam tử tóc trắng sau lưng hắn run rẩy toàn thân, run run rẩy rẩy đi về phía trước mấy bước, cái đầu đột nhiên bắn lên, tiếp theo cơ thể bịch một tiếng ngã xuống đất.

Thấy cảnh này, Từ Cầu Mệnh lâm vào hoảng hốt.

Nam tử tóc trắng hắn cảm thấy không thể chiến thắng cứ bị Phương Vọng giết như vậy?

Phương Vọng chợt xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thi thể của nam tử tóc trắng, chỉ thấy một luồng sáng trắng lướt đi, lao đi phía chân trời.

Nguyên thần!

Muốn chạy trốn à?

Phương Vọng lập tức coi thân xác như pháp khí, thi triển Ngự Kiếm thuật, dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo, tay trái của hắn đồng thời sờ về phía túi trữ vật bên hông, lấy ra Luân Hồi chung.

Đây đều là thuật che mắt, khiến người ta lầm cho rằng bảo linh bản mệnh của hắn là pháp khí!

Bảo linh bản mệnh một khi ngưng kết thành công, quả thực trông không khác gì pháp khí.

Keng!

Luân Hồi chung vừa vang lên, tốc độ phi hành của luồng sáng trắng bỗng nhiên hạ xuống. Phương Vọng nhanh chóng bay đi, dùng Luân Hồi chung thu lại luồng sáng trắng. Sau đó hắn xoay người, lấy cực nhanh tốc độ bay trở lại trước thi thể của nam tử tóc trắng.