“Cũng may ta sớm mời đến đại tu sĩ của Thiết Thiên Thánh giáo, nếu không thật sự có thể bị một mình hắn thay đổi càn khôn.”
Trần An Thế âm thầm nghĩ mà sợ. Ánh mắt của hắn ý thức tìm bóng dáng của Lục Viễn Quân, lại phát hiện Lục Viễn Quân sớm đã không thấy đâu.
Giữa thiên địa u ám, ngàn vạn ánh mắt rơi vào trên người Phương Vọng và nam tử tóc trắng.
Chém giết còn đang tiếp tục, nhưng cho dù là tam giáo chính đạo hay Xi Ma tông, cũng từng nghe nói uy danh của Phương Vọng, biết rõ biểu hiện của Phương Vọng sẽ quyết định thắng bại của trận chiến này.
Phương Vọng, chính là tồn tại chói mắt nhất, cường thế nhất trong trăm năm gần đây!
Đẩy về một ngàn năm trước, cũng rất khó tìm được người sánh vai cùng Phương Vọng!
Đúng lúc này!
Nam tử tóc trắng xuất thủ trước. Ánh mắt hắn ngưng tụ, bóng kiếm của chính hắn hóa thành mưa to gió lớn càn quét đến phía Phương Vọng. Từng luồng kiếm khí, bóng kiếm tuôn ra từ trong cơ thể hắn, bao trùm không gian phía trước, để lại tàn ảnh, giống như một bức tranh do kiếm khí vẽ ra đang mở ra.
Mở ra trước mặt Phương Vọng!
Phương Vọng giơ Thiên Hồng kiếm lên trong tay, chỉ nam tử tóc trắng phía xa, tay phải vừa chuyển, ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng bỗng nhiên bùng nổ!
Ba mươi sáu kiếm lướt qua từ quanh người hắn, nhanh chóng hợp nhất, hình thành một kiếm khí to lớn.
Toàn thân Tiểu Tử run rẩy, nó chỉ cảm thấy được lạnh cả người, như đang ở hàn cung.
Ầm.
Hai luồng kiếm ý mạnh mẽ va chạm vào nhau, kiếm khí tiến hành tranh đấu mắt thường khó phân biệt. Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc dẫn tới vô số tu sĩ quay đầu nhìn lại.
Theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh cột khí màu máu xuất hiện hai luồng kiếm ý giống như dòng lũ, giống như màn trời nằm ngang giữa không trung. Theo kiếm khí to lớn kia đi tới, bọn họ mơ hồ nhìn được bóng dáng của Phương Vọng, nam tử tóc trắng. Tàn ảnh của bọn họ như có hàng trăm hàng ngàn phân thân đang vùng kiếm giao chiến.
Rung động, mênh mông!
Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng biến thành kiếm khí to lớn thẳng tiến không lùi, cưỡng ép xé tan bức tranh kiếm khí của nam tử tóc trắng, ngay tiếp theo tàn ảnh vung kiếm của hắn cũng nhanh chóng tiêu vong.
Đồng tử nam tử tóc trắng bỗng nhiên phóng đại. Hắn lập tức biến mất ở phía xa, một giây sau rơi vào bên cạnh Từ Cầu Mệnh, hai chân trượt ra sau nửa trượng, đủ để thấy vừa rồi hắn nóng vội dường nào.
Hắn vừa lui lần này, kiếm ý lập tức hóa giải. Kinh Hồng kiếm khí xẹt ngang qua, ngay tiếp theo lôi vân trên trời cũng bị chém ra, ánh nắng chiếu nghiêng xuống. Kình phong sót lại sau khi kiếm khí lướt qua còn chưa tan đi, ánh sáng lạnh trong đó lẫm liệt, như có vô số mảnh vỡ lưỡi kiếm.
Trường hồng kiếm khí này và cột khí màu máu giao thoa, giống như phân chia thiên địa làm bốn khu vực.
Một màn này làm hai đạo chính ma đều là nghẹn họng nhìn trân trối, hãi hùng khiếp vía.
Một kiếm của Phương Vọng đã có uy thế như thế ư?
Tham Thụy chân nhân vừa thao túng kim kính trong tay, vừa líu lưỡi không nói nên lời nói: “Thằng nhóc này… Kiếm Thánh ngày xưa chỉ e cũng không có năng lực như vậy đi?”
Không có ai trả lời hắn.
Một kiếm của Phương Vọng đã làm cho cả chiến trường trở nên yên tĩnh, một kiếm này thật sự quá bá đạo!
Nhìn từ đằng xa đi, Phương Vọng giống như chém trời làm hai nửa, cả đời bọn họ chưa từng gặp được kiếm khí mạnh như vậy.
Tu sĩ hai đạo chính ma đang giao chiến dồn dập kéo dài khoảng cách, sau đó tất cả đều nhìn về phía trung tâm chiến trường.
Phương Vọng đứng trên đầu Tiểu Tử, hắn hơi nâng lên cằm, kiếm chỉ nam tử tóc trắng, ánh mắt bễ nghễ, nói khẽ: “Kiếm của ngươi chỉ là loại trình độ này thôi sao?”
Dưới sự tăng phúc của Thiên Địa kiếm ý, giọng nói của hắn như sấm sét trên chín từng trời, vang vọng khắp cả chiến trường, thật lâu không tan.
Hắn cũng không phải chỉ vì biểu hiện thực lực, mà làm như vậy có thể tăng lên sĩ khí của tam giáo chính đạo, đồng thời chấn nhiếp ma đạo, giảm bớt thương vong.
Nam tử tóc trắng nhíu mày, tay cầm kiếm gỗ run nhè nhẹ.
Từ Cầu Mệnh cách đó không xa không nhịn được cười to, thoải mái đến cực hạn.
Nam tử tóc trắng không nói hai lời, thả người vọt lên, rút kiếm chỉ thẳng hướng Phương Vọng.
Ánh mắt Phương Vọng biến đổi. Hắn cũng vọt lên, giống như đại bàng giương cánh, khí thế của hắn đột nhiên biến đổi.
Đấu Chiến Chân công!
Thoáng chốc, trong lòng Phương Vọng chỉ có chiến ý, tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên, lao xuống nam tử tóc trắng.
Hai người chạm vào nhau giữa không trung. Bọn họ nhanh chóng vung kiếm, lưỡi kiếm cực nhanh, sinh ra tàn tượng làm cho người ta hoa mắt. Kiếm khí khắp nơi, rơi rụng bát phương thiên địa, làm cho Từ Cầu Mệnh cũng không thể không né tránh.
Thân hình của hai người tốc độ cực nhanh, dùng kiếm pháp thuần túy tiến hành chiến đấu, kiếm ý đang chống lại nhau, kiếm khí đang rơi rụng!
Tốc độ chiến đấu của bọn họ thật sự quá nhanh, ánh kiếm lạnh lẽo, làm cho người ta không cách nào thấy rõ chiêu thức của bọn họ.
Ầm!
Hai người đáp xuống đất, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn. Phương Vọng run kiếm đánh tới, nam tử tóc trắng nhấc kiếm cản lại, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Kiếm thật nhanh… Kiếm ý thật bá đạo… Vì sao nơi đây lại có kiếm tu cỡ này?”
Nam tử tóc trắng sợ hãi nghĩ trong lòng. Hắn đã dùng hết toàn lực, nhưng mỗi một kiếm của Phương Vọng đều quá xảo trá, chiêu chiêu đánh tới chỗ sơ hở trong kiếm pháp của hắn, dẫn đến hắn ngăn cản vô cùng miễn cưỡng. Bây giờ trên người hắn đã có nhiều chỗ tổn thương, chỉ là tốc độ của bọn họ quá nhanh, khiến người xem trận chiến không phát hiện ra hắn đã bị thương.
Hai người giao đấu không đến bốn nhịp thở, trên người nam tử tóc trắng đã có quá hai mươi vết thương kiếm!
Tiến hành tác chiến cận thân với Phương Vọng có Đấu Chiến Tâm, là sai lầm lớn nhất của hắn!
Tất nhiên, so đấu kiếm khí, hắn đã thua rồi!