TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 194: Nên đại khai sát giới rồi! (2)

Phương Vọng cũng nhìn thấy bóng dáng đám người Cố Ly, Lý Ngu ở phía trước. Ánh mắt hắn ngưng tụ, xung quanh các đệ tử mạch thứ ba đột nhiên xuất hiện từng bóng kiếm, đó là Thiên Địa kiếm ý biến thành, vừa hiện hình đã chỉ thẳng hướng từng tên ma tu.

Xoẹt! Phụt! Phụt…

Huyết nhục văng tung tóe!

Những ma tu vây quanh đám người Cố Ly liên tiếp bị Thiên Địa kiếm ý xuyên thủng thân thể, căn bản không kịp trốn!

Khi Tiểu Tử lướt qua trên đầu đám người Cố Ly, Cố Ly mơ hồ nhìn thấy Phương Vọng chớp chớp mắt với mình. Còn chưa chờ nàng phản ứng, Phương Vọng đã đáp Tiểu Tử bay về phía trung tâm chiến trường.

“Ha ha ha, Phương Vọng sư huynh đến rồi, lần này có trò hay để xem rồi!”

Chu Bác hưng phấn nói, vì quá kích động, động đến vết thương trong thân thể, máu tươi điên cuồng tuôn ra từ miệng, nhưng gương mặt hắn vẫn treo nụ cười như cũ.

Khi tin tức Phương Vọng đến bắt đầu truyền ra, hắn đang đón gió mà đứng, ánh mắt khóa chặt cột khí màu máu phương xa, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng đáng sợ trong cột khí màu máu.

“Vậy nó rốt cuộc là gì?”

Phương Vọng thầm kinh ngạc trong lòng. Cột khí màu máu làm hắn bất an, nếu như bên trong là quỷ khí của Lục Viễn Quân, thì có hơi mạnh ngoại hạng.

Từng tên từng tên ma tu Xi Ma tông đánh tới, muốn ngăn cản hắn, còn chưa chờ hắn ra tay, Tiểu Tử mở miệng rắn, phun ra kiếm khí mênh mông, thanh thế to lớn, cường thế diệt sạch pháp thuật của đám ma tu, làm cho bọn họ hoảng hốt tránh né.

Theo Phương Vọng giết vào chiến trường, càng ngày càng nhiều đại tu sĩ chú ý đến hắn tồn tại.

Bao gồm người xung quanh tế đàn.

Từ Cầu Mệnh nhìn bóng dáng Phương Vọng và Tiểu Tử, hắn nhếch miệng lên, quay đầu nhìn về phía nam tử tóc trắng, nói: “Hy vọng tiếp theo ngươi không cần xin tha.”

Nam tử tóc trắng hơi nhướn mày. Có thể khiến cho Từ Cầu Mệnh coi trọng như thế, xem ra thực lực của người đến không đơn giản.

Nam tử áo tím đứng trên đầu hắc mãng to lớn nhìn chằm chằm vào Phương Vọng, sự tham lam trong mắt hắn đang tăng lên, không biết hắn suy nghĩ gì.

Phương Hàn Vũ đang chiến đấu ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng to lớn của Tiểu Tử lướt qua trên đầu, khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười.

“Ngươi cuối cùng đã đến.”

Phương Hàn Vũ tự lẩm bẩm, thân hình đột nhiên tăng lên tốc độ.

Nhìn thấy Phương Vọng đến, niềm tin của hắn tăng nhiều. Hắn quyết định không giữ sức nữa, vì một khi Phương Vọng đánh tan nhân vật thủ lĩnh của Xi Ma tông, trận đại chiến này rồi sẽ kết thúc.

Ngoài mấy dặm.

Phương Tử Canh cầm cổ ngọc trong tay, không ngừng nhảy nhảy lên, tránh né công kích đánh tới từ bốn phương tám hướng. Giờ phút này hắn chỉ có thể bận tâm bản thân mình.

Đúng lúc này, từng cỗ thi thể từ trên trời giáng xuống, Phương Tử Canh vừa ổn định thân hình vô thức ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy thân hình khổng lồ của Tiểu Tử, còn có bóng lưng Phương Vọng.

Phương Vọng nâng lên tay trái, vậy phương thiên họa kích bá khí vạch phá khoảng không, lại lần nữa bay trở về trong tay hắn.

Phương Tử Canh trừng mắt nhìn, sau khi xác định mình không nhìn lầm, hắn thở dài ra một hơi.

Nhìn bóng lưng Phương Vọng, Phương Tử Canh đầy mắt hâm mộ. Dù cho là trời đất tối tăm, trong chiến trường giống như địa ngục này, Phương Vọng vừa hiện thân, đã đem lại vô tận hy vọng cho người ta, bóng lưng của hắn đáng tin cậy như vậy.

“Không biết năm nào tháng nào, ta mới có thể có phong thái như thế…”

Phương Tử Canh thở dài trong lòng. Hắn lập tức xoay người, tiến đến trợ giúp đệ tử Thái Uyên môn khác.

Một đường giết địch, chỉ dựa vào đại kích trong tay, ánh mắt Phương Vọng chưa từng chệch hướng qua cột khí màu máu.

Tiểu Tử không ngừng phun kiếm khí, bắn giết không biết bao nhiêu ma tu ven đường. Càng đi vào trong, ma tu dám giết đến bọn họ càng ít.

Rất nhanh.

Phương Vọng đã cách núi thây xung quanh tế đàn không đến ba dặm khoảng cách, ánh mắt của hắn bị nam tử tóc trắng phía trước Từ Cầu Mệnh thu hút.

Người này rất mạnh!

Đây là ấn tượng đầu tiên nam tử tóc trắng mang đến cho Phương Vọng.

Nam tử tóc trắng bay lên, bay tới khoảng không cao trăm trượng. Hắn cầm kiếm gỗ trong tay, đạp bước trên không đi về phía Phương Vọng. Một luồng kiếm ý mạnh mẽ bùng nổ từ trong thân thể hắn, kinh động thiên địa. Tu sĩ trong vòng phương viên trăm dặm đều quay đầu nhìn lại.

Triệu Truyền Càn nằm rạp trên mặt đất, chỉ có một hơi gian nan ngẩng đầu. Hắn mở mắt nhìn lại, nhìn thấy nam tử tóc trắng đi về phía chân trời, chân trời có một con xà yêu đang chậm rãi biến lớn, trên đầu rắn hình như có một bóng dáng.

Mấy nhịp thở sau đó, Triệu Truyền Càn mới thấy rõ bóng dáng kia.

Là hắn…

Trên mặt Triệu Truyền Càn lộ ra một nụ cười.

Phương Vọng đột phá Ngưng Thần cảnh mạnh đến mức nào?

Hắn rất chờ mong, cũng rất có lòng tin.

Tiểu Tử đã chậm dần tốc độ, chằm chằm vào nam tử tóc trắng, như gặp đại địch.

Thiên Cung kích trong tay Phương Vọng chậm rãi biến mất, tay phải của hắn sờ về phía túi trữ vật bên hông, giả vờ lấy ra một thanh kiếm từ đó, vung đi về hướng tay phải, kiếm cách bắn ra lưỡi kiếm ánh sáng màu trắng.

Thiên Hồng kiếm!

Nam tử tóc trắng nhìn thấy Thiên Hồng kiếm, ánh mắt khẽ biến. Kiếm ý của hắn phóng đại, hình thành kiếm khí mắt thường có thể thấy được quanh thân, bùng nổ như lũ quét, xông phá lôi vân trên trời, cực kỳ hùng vĩ.

Sau lưng Phương Vọng hiện ra từng thanh từng thanh bóng kiếm, trong khoảnh khắc đã đạt tới số lượng ba mươi sáu.

Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, ba mươi sáu kiếm!

Kiếm khách đối với kiếm khách, không cần nhiều lời. Ánh mắt của hai người chạm nhau đã hiểu rõ giữa hai bên chỉ có thể có một người sống sót.

Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng vừa ra, khí thế của Phương Vọng vượt xa Ngưng Thần cảnh, đạt tới trình độ làm nam tử áo tím chấn động.

Trần An Thế nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Phương Vọng tràn ngập kiêng dè và ghen ghét.

Tốc độ phát triển của tiểu tử này thật sự là quá khoa trương!