TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 173: Danh tiếng của Phương Vọng, hôn ước.

Khuôn mặt Phương Vọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã âm thầm sung sướng.

Đương nhiên hắn không muốn giấu giếm chiến tích trâu bò như vậy rồi.

Còn về việc có gây thù chuốc oán hay không thì hắn không lo lắng, dù không có việc này, Thiên Nguyên bảo linh của hắn đã làm hắn đặt mình lên đầu sóng ngọn gió rồi.

Phương Vọng nhanh chóng đi tới trước động phủ của Chu Tuyết, hắn vừa hạ xuống đất, sơn môn động phủ đã mở ra.

Hắn nhướng mày rồi nhấc chân bước vào.

“Công tử, sao vừa về ngươi đã tìm nàng rồi, không phải ngươi không thích nữ nhân à?”

Tiểu Tử ghen tị.

Phương Vọng trực tiếp ấn đầu rắn của nó vào, lười phải trả lời.

Sơn môn đóng lại, động phủ rơi vào trong bóng tối.

Hắn đi thẳng tới trước mặt Chu Tuyết, nhìn thấy nàng đang đả toạ trong ao nhỏ, khí đen quỷ dị vờn quanh người.

Ý?

Hình như là quỷ khí!

Phương Vọng nhíu mày, hỏi: “Ngươi bị thương à?”

Chu Tuyết không mở mắt ra, nói: “Vết thương nhỏ, không đáng ngại.”

“Sao lại bị thương?”

“Bị quỷ khí của Lục Viễn Quân làm bị thương.”

“Cái gì?”

Phương Vọng nghe vậy, hàng lông mày nhíu chặt hơn, trong mắt tràn ra sát khí.

Chu Tuyết mở mắt ra, nhìn thấy nét mặt của hắn, nàng không khỏi bật cười rồi nói: “Lục Viễn Quân đi theo Trần An Thế rời khỏi Thái Uyên môn, ta bèn theo Ma Quân đuổi giết bọn họ. Không ngờ trong quỷ khí của Lục Viễn Quân lại có thêm ba con quỷ thần, ngay cả Dương Nguyên Tử cũng ra tới cứu hắn. Ma Quan cảm thấy rất hứng thú với quỷ khí của Lục Viễn Quân nên cố ý để Lục Viễn Quân, Trần An Thế chạy thoát, muốn đuổi theo điều tra lai lịch của quỷ khí này. Ta cũng không khuyên được Ma Quân, cũng may Ma Quân đã làm bọn họ bị thương nặng.”

Phương Vọng nhướng mày, không ngờ Lục Viễn Quân khó giết như vậy, ngay cả sư phụ của hắn cũng ra tay bảo vệ.

Chậc chậc, còn có Ma Quân đó nữa, vậy mà lại mạnh như thế…

Trần An Thế chính là phó chưởng môn của Thái Uyên môn, cộng thêm sư phụ hắn, vậy mà suýt nữa chết trong tay Ma Quân ư?

Chu Tuyết nói tiếp: “Lần này Lục Viễn Quân đi, chắc là sẽ không trở về nữa. Chờ đến khi Ma Quân có được quỷ khí của hắn, chắc chắn hắn sẽ phải chết. Ngươi có thể yên tâm ngồi trên vị trí đại đệ tử, buông bỏ thù hận. Ta sẽ làm sáng tỏ chân tướng, làm Thái Uyên môn hoàn toàn từ bỏ Lục Viễn Quân.”

Phương Vọng nghe vậy thì rất hoang mang, ví dụ như, chẳng lẽ Ma Quân canh giữ ở gần Thái Uyên môn à?

Nhưng hắn vẫn kiềm chế, ngược lại hỏi: “Tộc nhân khác không sao chứ?”

Chu Tuyết đáp: “Có ba người bị thương nặng, nghỉ dưỡng mấy năm là được, không ai chết đã rất may mắn rồi.”

Phương Vọng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn về phía Chu Tuyết, nghiêm túc nói: “Cảm ơn!”

Hắn đoán, Chu Tuyết trở về kịp thời nên mới có thể giữ được tính mạng của sáu người con cháu khác của Phương gia.

“Ngươi đi thăm sư phụ của ngươi đi. Thứ nhất, người vừa trở về, xuất phát từ lễ tiết thầy trò, nên thăm hắn. Thứ hai, hắn bị thương nặng, hẳn là phải tu dưỡng hai mươi năm.”

Chu Tuyết nhắm mắt lại rồi nói.

Ma Quân ra tay tàn nhẫn như vậy ư?

Phương Vọng nhíu mày, hắn lập tức xoay người rời đi, vừa đi được ba bước, hắn như nhớ ra việc gì đó bèn quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, gia gia muốn thúc đẩy hôn ước giữa ngươi và ta, Tứ bá nói ngươi nghe ta, là thật à?”

Đối mặt với câu hỏi của Phương Vọng, Chu Tuyết không mở mắt, chỉ bình tĩnh trả lời: “Ta chỉ không muốn bọn họ làm phiền thêm mà thôi. Dù ta nói cả đời không lấy chồng, chắc bọn họ cũng sẽ không yên tâm, không bằng lập hôn ước trước. Dù sao ngươi và ta đều bận tu luyện, tầng thân phận này không ảnh hưởng gì. Đương nhiên, nếu ngươi bận tâm vị sư muội nào đó thì có thể từ chối.”

Phương Vọng suy nghĩ rồi nói: “Ta cũng sợ phiền, không muốn thành thân sinh con, chỉ muốn tu hành. Thế này đi, ngươi và ta định hôn ước trước, đối phó cho qua đã.”

“Ừm.”

Chu Tuyết lên tiếng, thấy nàng không muốn nói nữa, Phương Vọng cũng không quấy rầy, xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi động phủ, Phương Vọng bay về phía đỉnh núi của mạch thứ ba.

“Công tử, không phải lúc trước Đồ Thải Y nói Chu Tuyết là đồ đệ của Ma Quân sao? Nào có sư phu nghe theo sắp xếp của đồ đệ, không có bẫy chứ?”

Tiểu Tử cuộn tròn trong lồng ngực Phương Vọng, dùng Truyền Âm thuật hỏi.

Phương Vọng dùng Truyền Âm thuật trả lời nói: “Ai biết được, ngươi cứ xem như không nghe thấy chuyện này đi.”

Ma Quân?

Khá thú vị rồi đây.

Cẩn thận tính lại, thời gian Kim Tiêu giáo xuất hiện gần bằng với thời gian hắn tu hành.

Đúng lúc Ma Quân lại là nữ…

Người sống lại cần gì bái sư?

Gia nhập Thái Uyên môn là vì tài nguyên, gia nhập Kim Tiêu giáo là vì gì đây?

Hơn nữa, Chu Tuyết còn có thể điều động hai vị Thiên Vương hộ pháp là Tào Nhiêm và Đồ Thải Y, địa vị của nàng không đơn giản là đồ đệ của Ma Quân.

Ma Quân tha cho Lục Viễn Quân là vì ma khí, nhưng vì sao lại tha cho Dương Nguyên Tử?

Lúc trước trong lòng Phương Vọng đã có một suy đoán to gan, nhưng hắn không hỏi thẳng. Có một số việc, nhìn thấu mà không nói toạc, có Kim Tiêu giáo tồn tại, Phương gia cũng có thể an toàn hơn.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Phương Vọng tin tưởng Chu Tuyết. Con người, nếu không tin một ai thì thật là đáng buồn, chứng minh mình không có năng lực phán đoán. Lùi một vạn bước, nếu Chu Tuyết muốn tính kế thì cần gì mất công như vậy, nàng có rất nhiều cách khống chế hắn.

Đương nhiên, Phương Vọng vẫn luôn cẩn thận. Hắn có thể tin tưởng người khác, nhưng người hắn tin tưởng nhất chắc chắn phải là chính mình.

Cố gắng tu luyện, làm mình giữ nguyên tốc độ trưởng thành, vĩnh viễn giữ lại át chủ bài, đây mới là tự tin để hắn ứng đối với mọi nguy cơ!

Rất nhanh sau đó, Phương Vọng đã bay đến đỉnh núi của mạch thứ ba. Hắn dừng trước Thanh Tâm điện, khom lưng hành lễ rồi nói: “Đồ nhi tới bái kiến sư phụ!”

Cũng may dưới quảng trường Thanh Tâm điện không có đệ tử quét tước, đỡ đi một ít phiền phức.