Có người cảm thán: “Giết Đại Yêu Vương, đánh bại Kiếm tông, lại giết xuyên Thanh Thiền cốc, Phương Vọng có thể được xem như đệ nhất thiên hạ hiện giờ chứ?”
Người này vừa dứt lời, lập tức đã có không ít tu sĩ hùa theo, tầm mắt của bọn họ không cao, mà Phương Vọng đã là người mạnh nhất, khí phách nhất bọn họ từng nghe nói đến.
“Mấy năm nay Thanh Thiền cốc bị tấn công nhiều lần, thực lực đã không xứng với chín đại giáo phái từ lâu. Hơn nữa bọn họ còn là độc phái, đánh bại Thanh Thiền cốc không thể xưng là đệ nhất thiên hạ được. Thứ đồ chơi như độc chỉ có thể phát huy hiệu quả ở cảnh giới thấp. Tu sĩ cảnh giới cao, chỉ dựa vào nội công là có thể chống đỡ độc được rồi. Năm đó, Dương Nguyên Tử của Thái Uyên môn có thể giết vào giết ra, mấy năm trước tu sĩ của Kim Tiêu giáo cũng làm được, chỉ là Thiên Nguyên bảo linh của Phương Vọng đã khuếch đại chiến tích này mà thôi.”
Một giọng nói không thích hợp vọng tới từ trong góc, giọng điệu mang sự châm chọc, không biết là đang mỉa mai Thanh Thiền cốc hay khinh thường Phương Vọng.
“Chậc, giọng điệu của ngươi lớn như vậy, thế ngươi thử xông vào Thanh Thiền cốc xem nào!”
Một nam tử vỗ bàn đứng lên tức giận quát, người này rõ ràng là Cố Thiên Hùng.
Cố Thiên Hùng đang uống rượu, nghe thư sinh khen ngợi huynh đệ của mình, trong lòng vô cùng thoải mái, kết quả lại có người dám khinh thường Phương Vọng.
Hắn không thể nhẫn nhịn được!
Cố Thiên Hùng nhìn chằm chằm tên tu sĩ lên tiếng trào phúng, người nọ mặc đồ đen, đầu đội mũ, vành nón che đi khuôn mặt.
Đối mặt với phép khích tướng của Cố Thiên Hùng, tu sĩ mặc đồ đen uống một chén rượu, lạnh lùng nói: “Thanh Thiền cốc? Đúng lúc ta có một món nợ muốn tính với bọn họ, để ta lập tức tới tìm bọn họ!”
Tu sĩ mặc đồ đen nói rồi trực tiếp đứng dậy rời đi.
“Đợi đã, có phải ngươi nên để lại tên không?”
Cố Thiên Hùng vội vàng hô, hắn còn tưởng đối phương cố ý bào chữa cho mình, muốn trốn đi.
Tu sĩ mặc đồ đen không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: “Tiêu Cuồng, Kim Tiêu giáo!”
Ba chữ Kim Tiêu giáo làm nét mặt của mọi người trong nhà trọ hoàn toàn thay đổi, tất cả đều im như ve sầu mùa đông, ngay cả Cố Thiên Hùng cũng không dám mở miệng nói nữa.
Tuy Kim Tiêu giáo không phải một trong chín đại giáo phái, thời gian xuất hiện cũng mới mười mấy năm, nhưng chiến tích của bọn họ thật sự quá đáng sợ, bị chín giáo phái lớn xem là tai hoạ ngầm của Tu Tiên giới Đại Tề.
Sau khi Cuồng Tiêu rời đi, các tu sĩ trong nhà trọ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các vị khách quan tiếp tục ăn uống nào, tú tài, còn không tiếp tục kể sự tích truyền kỳ của Thiên Nguyên Kiếm Thánh đi!”
Chưởng quầy vội vàng hô.
Hắn mở nhà trọ ở đây hơn trăm năm rồi, có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua đâu?
Thư sinh trung niên nghe vậy lập tức kể tiếp.
Cố Thiên Hùng có hơi mất mặt, cứng đầu nói: “Đúng vậy, kể tiếp đi, Phương Vọng là huynh đệ của ta, ta muốn nghe xem chuyện ngươi kể có giống những gì ta nghe được không?”
Các tu sĩ chỉ xem thường hắn, không tin lời hắn nói, nhưng cũng không có người dám mỉa mai hắn.
Cố Thiên Hùng tự cảm thấy không thú vị, chỉ có thể ngượng ngùng ngồi xuống.
Hắn bắt đầu uống rượu giải sầu.
Một lúc lâu sau.
Một thiếu niên mặc áo vào, nhìn qua chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đi tới trước bàn hắn, muốn nói lại thôi.
Cố Thiên Hùng liếc nhìn người này rồi tức giận nói: “Chuyện gì?”
Thiếu niên áo vải lấy hết can đảm, ngồi xuống bên phải Cố Thiên Hùng, thấp giọng hỏi: “Tiền bối, Phương Vọng là huynh đệ của ngươi thật sao?”
Cố Thiên Hùng lườm thiếu niên này một cái rồi nói: “Đương nhiên rồi, lão tử không nói dối!”
Thiếu niên áo vải hít sâu một hơi, nói: “Tiền bối, có thể đi nơi khác nói chuyện không, ta có việc muốn nhờ ngươi, tất nhiên sẽ không làm ngươi có hại.”
Cố Thiên Hùng nghe vậy bèn nhìn thiếu niên với vẻ mặt nghi ngờ.
“Chuyện này liên quan đến Phương Vọng?”
“Đúng vậy.”
“Được, đi thôi!”
Dưới bầu trời xanh, dãy núi phập phồng giống như từng con thanh long nằm trên mặt đất, nguy nga hùng vĩ.
Phương Vọng ngự kiếm phi hành chậm rãi giảm tốc độ, hắn quay đầu nhìn về phía sau rồi nói: “Đằng trước chính là Thái Uyên môn, cảm ơn ngươi đã đưa tiễn.”
Đồ Thải Y giữ khoảng cách mười trượng với hắn, nghe vậy, nàng khẽ mỉm cười và nói: “Không cần khách sáo, vậy bổn toạ đưa ngươi tới đây thôi.”
Nàng nói rồi dừng lại, lơ lửng đứng trong không trung, nhìn theo Phương Vọng rời đi.
Phương Vọng gật đầu, tiếp tục tăng tốc bay về phía Thái Uyên môn.
Tiểu Tử nói thầm: “Công tử, nàng thật sự không có ác ý sao?”
“Ai mà biết được, ít nhất trước mắt, đúng là nàng có ý tốt.”
Phương Vọng nhẹ giọng trả lời.
Trên biển mây phía chân trời đã xuất hiện ngọn núi của mười mạch Thái Uyên môn. Nó giống như hai bàn tay khổng lồ đâm vào tận trời, lại như hải thị thận lâu*, như ảo như thật.
(*hải thị thận lâu: ảo ảnh, một hiện tượng tự nhiên được hình thành do khúc xạ và phản xạ toàn phần của ánh sáng)
(*hải thị thận lâu: ảo ảnh, một hiện tượng tự nhiên được hình thành do khúc xạ và phản xạ toàn phần của ánh sáng)
Cuối cùng đã trở về!
Phương Vọng âm thầm cảm thán, đã hơn bốn trăm năm hắn không trở về Thái Uyên môn, đương nhiên sẽ nhung nhớ.
Tiểu Tử nằm trên vai hắn vẫn luôn nhìn Đồ Thải Y phía sau, mãi cho đến khi nàng biến mất trong tầm mắt của nó, nó vẫn không quay đầu lại.
Chưa vào Thái Uyên môn, nó sẽ không yên tâm.
Nửa nén hương sau.
Phương Vọng tiến vào Thái Uyên môn, hai đệ tử lúc trước kiểm tra lệnh bài đệ tử của hắn nhìn thấy hắn thì vô cùng kích động, nhưng lại không dám quấy rầy hắn nên không làm mất nhiều thời gian.
Tiến vào cánh cửa Thái Uyên môn, hắn lấy đấu lạp ra đội, hơi cúi đầu xuống, cố gắng không làm người khác nhìn thấy mặt mình.
Nhưng dù như thế, trên đường hắn bay thẳng tới mạch thứ nhất vẫn sẽ nghe thấy đệ tử ven đường nói đến hắn và Thanh Thiền cốc.
“Chậc, tin tức của Tu Tiên giới lan truyền nhanh thật.”
Tiểu Tử nằm trong lồng ngực Phương Vọng cảm thán. Vừa tới gần Thái Uyên môn, nó đã trốn vào trong lồng ngực Phương Vọng.