“Công tử, nô gia thấy ngươi đang khôi phục linh lực, hay là để nô gia giúp ngươi nhé? Nô gia có một bộ công pháp hai người tu luyện có thể làm tu vi của công tử tăng vọt.”
Nàng nói rồi nhìn chằm chằm Phương Vọng với ánh mắt sáng quắc.
Phương Vọng cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng, hắn lập tức từ chối: “Không cần, ta không thích nữ nhân!”
Đồ Thải Y nghe vậy ngẩn người.
Tiểu Tử quay đầu nhìn về phía hắn, mắt rắn sáng ngời.
“Rốt cuộc Chu Tuyết có thân phận gì ở Kim Tiêu giáo, lại có thể mời một Thiên Vương như ngươi tới bảo vệ ta?”
Phương Vọng không khỏi hỏi.
Đồ Thải Y vuốt tóc, nói: “Nàng ấy à, nàng chính
Giọng điệu của nàng đã thay đổi, rất là lạnh lùng, khác với trạng thái ngả ngớn lúc trước, như hai người khác nhau.
Đồ đệ của Ma Quân ư?
Không biết vì sao trong lòng Phương Vọng lại cảm thấy khó chịu.
“Xin hỏi Ma Quân là nam hay nữ?”
Phương Vọng nhìn chằm chằm Đồ Thải Y, hỏi.
Đồ Thải Y nghe vậy không khỏi che miệng cười khẽ.
“Là nam thì thế nào, nếu Ma Quân muốn cưới nàng, ngươi sẽ thế nào?”
Đồ Thải Y lạnh lùng cười rồi hỏi.
Phương Vọng bình tĩnh nói: “Ta không thế nào, chỉ muốn nghe sự thật, ngươi hà tất phải chọc giận ta?”
Đồ Thải Y không khỏi lắc đầu, cảm thán: “Ngươi và Chu Tuyết giống nhau, rõ ràng rất trẻ, nhưng lại rất già đời, không lừa được ngươi. Thôi, ta nói thật cho ngươi biết, Ma Quân là nữ, ngươi yên tâm rồi chứ gì?”
Phương Vọng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh: “Dù là nam cũng chẳng sao cả.”
Đồ Thải Y ném cho hắn một ánh mắt xem thường, nàng nói: “Chậc, đúng là nam nhân.”
Phương Vọng chưa kịp nói tiếp thì nàng đã nghiêm túc nói: “Không đùa ngươi nữa, đi thôi, gần đây có một phúc địa có thể làm ngươi khôi phục linh lực nhanh hơn. Khôi phục sớm chút, đưa ngươi về Thái Uyên môn sớm chút, bổn toạ cũng có thể rời khỏi sớm chút, ở lại đây với một thằng nhóc như ngươi đúng là nhàm chán.”
Phương Vọng cạn lời.
Sao thái độ của nữ nhân này lại xoay ngược lại rồi?
“Thật không?”
Phương Vọng cẩn thận hỏi.
“Tin hay không thì tuỳ!”
Đồ Thải Y nói rồi xoay người, lắc vòng eo thon nhỏ rời đi.
Phương Vọng lập tức giơ tay hút tất cả túi trữ vật bên cạnh tới vây quanh người hắn, bay qua hồ nhỏ với hắn.
Tiểu Tử vội vàng đuổi theo, nó ghé vào trên vai Phương Vọng, thấp giọng nói: “Công tử cẩn thận, người này rất nguy hiểm, ta luôn cảm thấy nàng không có ý tốt.”
Phương Vọng nhẹ giọng nói: “Đi xem thử, nếu nàng không có ý tốt còn đi theo chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.”
Hắn không dùng truyền âm thuật mà cố ý nói cho Đồ Thải Y nghe.
Đồ Thải Y đi đằng trước không quay đầu lại, giống như không nghe thấy.
Đồ Thải Y không lừa Phương Vọng, đúng là trong rừng núi này cất giấu một nơi phúc địa. Phúc địa này ở trong khe núi, lối vào khe núi và sơn thể xung quanh rõ ràng bị thiết kế trận pháp làm linh khí nơi này không bị tiết ra ngoài, làm người ta không cảm nhận được điểm đặc biệt của linh khí nơi đây.
Linh khí trong phúc địa không chỉ cao gấp mười lần bên ngoài. Sau khi đi vào khe núi, Phương Vọng bắt đầu đả tọa nạp khí, Tiểu Tử thì tiếp tục kiểm tra túi trữ vật, thỉnh thoảng mắt rắn lại nhìn về phía Đồ Thải Y phía xa.
Bên trong khe núi là một khu đất bằng phẳng, hoa cỏ thanh tùng, cây cối không nhiều nhưng đều rất cao. Đồ Thải Y nằm trên một cành cây đại thụ chợp mắt, vì nằm nghiêng nên nàng hoàn toàn lộ ra phần đùi, vừa lúc còn đối diện với Phương Vọng.
Phương Vọng không đắm chìm vào việc tu luyện, thần thức nhìn chằm chằm nàng, không phải hắn suy nghĩ lung tung mà là hắn vẫn cảnh giác với người này.
Nhoáng cái, năm ngày đã trôi qua.
Linh lực của Phương Vọng đã hoàn tàn đạt tới mức dư thừa, trong khoảng thời gian này, Đồ Thải Y còn không hề cử động, Phương Vọng đều nghi ngờ không biết có phải linh hồn của nàng đã rời khỏi cơ thể rồi không.
Tiểu Tử không biết ngày đêm sửa sang lại, cuối cùng kiểm tra xong, tập trung tất cả những thứ Phương Vọng dùng được vào mười hai cái túi trữ vật. Phương Vọng đeo tất cả những cái túi trữ vật này lên đai lưng rồi nhìn về phía Đồ Thải Y.
“Được rồi, nên lên đường thôi.”
Đồ Thải Y nghe vậy lập tức mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, duỗi người, Phương Vọng thu mắt lại.
Nữ nhân này bẫy hắn!
Hắn tuyệt đối sẽ không mắc mưu!
“Công tử cũng nhanh thật, xem ra công pháp ngươi tu hành không đơn giản.”
Đồ Thải Y nhảy xuống đất, nàng vừa đi về phía Phương Vọng vừa nói với vẻ đầy hứng thú.
Phương Vọng không đáp mà thả người nhảy lên, ngự kiếm bay đi.
Hắn nhanh chóng bay ra khỏi khe núi, quay đầu lại nhìn, thấy Đồ Thải Y chân trần đạp lên hai vòng vàng nhanh chóng bay tới.
“Phong Hoả luân ư? Thú vị.”
Phương Vọng nhướng mày nghĩ, sau đó thu lại ánh mắt, nhìn về phía chân trời.
Tiểu Tử thì đối diện với Đồ Thải Y, thời khắc giám sát nàng.
…
Trong một thành trì phồn hoa, tu sĩ nối liền không dứt đi trên phố, cửa hàng hai bên đường buôn bán pháp khí, thiên tài địa bảo, yêu sủng, đồ dùng… vân vân.
Trong một nhà trọ.
Các tu sĩ vừa uống rượu vừa nhìn về phía một thư sinh trung niên ngay chính giữa đại sảnh.
“Vạn Độc trận khởi dộng, thiên địa quỷ khóc sói gào, mây gió biến sắc, vô cùng đáng sợ. Thân ở trong đó như rơi vào mười tám tầng địa ngục, Thiên Nguyên Kiếm Thánh Phương Vọng ngạo nghễ đứng trên đầu xà yêu, không hề sợ hãi. Hơn vạn ma tu Thanh Thiền cốc nghĩ thế nào cũng không ngờ, nhiều người như vậy liên thủ lập nên Vạn Độc trận lại không ngăn cản được Phương Vọng!”
Giọng điệu của thư sinh trung niên dâng trào, rất biết cách kích động cảm xúc của người nghe.
Các tu sĩ xung quanh nghe như si như say, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
Ai mà không hướng tới chiến tích truyền kỳ một người đánh lùi một giáo cơ chứ?