TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 168: Lập Vạn Độc trận! Hắc Long phá trận! (2)

Phương Vọng đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn giơ tay lấy lệnh bài đệ tử ra.

“Nguy cơ

Âm thanh của Triệu Truyền Càn truyền ra từ giữa lệnh bài, giọng điệu mệt mỏi.

Phương Vọng thở phào nhẹ nhõm, không hổ là giáo phái mạnh nhất trong tương lai, chỉ mất hai ngày đã đánh lùi kẻ địch. Nhưng nghe giọng điệu của Triệu Truyền Càn thì tình hình chiến đấu rất thảm thiết.

Tuy Phương Vọng lo lắng cho người Phương gia, nhưng nếu thật sự có người chết, hắn trở về cũng không thể làm người chết sống lại, nếu còn sống thì Thái Uyên môn sẽ tự chăm sóc cho bọn họ.

Nội tâm hắn kiên định lại, tạm thời không cần vội vàng trở lại giáo phái.

Hắn đứng dậy rồi nói: “Tiểu Tử, nên đi thu thập chiến lợi phẩm rồi.”

Tiểu Tử thức dậy, nó đang mơ mơ màng màng, đột nhiên sửng sốt rồi mừng rỡ nói: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, công tử, chúng ta đi nhanh thôi!”

Phương Vọng nở nụ cười, đi xuống chân núi.

Nhìn về phía trước theo hướng hắn đi, rừng núi khô héo, thi thể của những con độc trùng đó làm tăng bầu không khí kinh dị cho khu rừng vốn thê lương. Chân trời còn sót lại khói độc tối tăm, thật lâu khó có thể tan đi, mọi thứ đều nói lên trận chiến tối qua thảm thiết cỡ nào.

Phương Vọng và Tiểu Tử cứ thế bắt đầu sưu tầm túi trữ vật ven đường. Túi trữ vật của ma tu Thanh Thiền cốc đều giấu độc làm bọn họ thu thập rất mất thời gian, cũng may bọn họ không sợ độc, Phương Vọng có Huyền Dương chân hoả, còn bản thân Tiểu Tử chính là rắn độc.

Hai ngày sau, thi thể ma tu Thanh Thiền cốc bọn họ nhìn thấy đã bắt đầu hư thối, máu thịt của những thi thể này cất giấu độc tính, khó có thể tưởng tượng được đám người đó tiến hành tu luyện thế nào.

Điều đáng nhắc tới là, một vài tán tu bọn họ gặp ven đường cũng lành nghề này.

“Thằng nhãi này, đứng lại, dám một mình tới nhặt xác, không sợ chết à? Báo tên coi!”

Bốn gã tán tu đứng phía trước Phương Vọng, người đi đầu cầm đao trầm giọng quát, bọn họ cũng rất cẩn thận, không lập tức ra tay.

Phương Vọng cười và nói: “Đây đều là chiến lợi phẩm của ta, còn các ngươi, dám đến cướp đồ của ta, tìm chết đúng không?”

Tiểu Tử ló đầu ra từ sau lưng Phương Vọng, phun lưỡi rắn nói: “Công tử nhà ta là đệ tử thân truyền của Thái Uyên môn, truyền nhân Kiếm Thánh, mọi người đều gọi hắn là Thiên Nguyên Kiếm Thánh, các ngươi có nghe nói tới chưa?”

Bốn gã tán tu nghe vậy khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, sôi nổi lùi về phía sau.

“Hắn là Phương Vọng?”

“Kiếm Thiên trạch cách nơi này không quá xa, đúng là có thể là hắn…”

“Có khi nào hắn đang doạ chúng ta không?”

“Ngươi muốn cược? Ta không theo đâu!”

Bốn người thì thầm vài câu, rất nhanh sau đó đã có người rút lui. Ba người còn lại cũng không dám ở lại, thậm chí còn có người khom lưng hành lễ với Phương Vọng, sợ hắn trách tội.

Phương Vọng buồn cười, cũng không đuổi giết bọn họ. Nhiều thi thể như vậy đương nhiên sẽ bị người ta nhặt của hời, hắn chỉ cần túi trữ vật trước mặt hắn không bị người khác nhặt đi là được.

Bên kia.

Người Phương gia cũng nhìn thấy thi thể của ma tu Thanh Thiền cốc, nhìn thi thể độc trùng trải rộng khu rừng phía trước, nét mặt của ai cũng hiện lên vẻ sợ hãi, bất an.

Nhìn ra xa, núi rừng phía trước khô héo, hình thành một con đường thẳng tắp kéo dài tới hai đầu thiên địa, vô cùng kinh khủng, rất khó tưởng tượng vài ngày trước rốt cuộc nơi này đã xảy ra trận chiến thế nào.

“Đi đường vòng thôi.”

Phương Mãnh lên tiếng, tuy sẽ rất vất vả nhưng không có ai phản đối, mọi người đều không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phương Dần không khỏi lo lắng cho Phương Vọng. Tuy Phương Vọng hẳn là đang ở trong Kiếm Thiên trạch, nhưng hắn rất sợ đối phương cũng bị cuốn vào trong trận chiến không biết này.

Vì không để bọn họ lo lắng nên khi đi ngang qua bọn họ, Phương Vọng và Tiểu Tử đã cố ý tránh đi, không để bọn họ phát hiện ra.

Trong Thuỷ Uyên điện, ngọn núi chính của Thái Uyên môn, phong chủ của chín mạch đều ở đây, còn có rất nhiều trưởng lão và đệ tử thân truyền.

Quảng Cầu Tiên đả tọa trên đệm hương bồ, sắc mặt tái nhợt, cả người có vẻ rất suy yếu.

Đại đệ tử các mạch đang báo cáo số người thương vong, mọi người ở đây nghe thấy, khuôn mặt đều rất tệ.

Chu Tuyết yên lặng đứng phía sau phong chủ mạch thứ nhất lắng nghe.

Khi đại đệ tử chín mạch báo cáo xong, một vị trưởng lão lên tiếng: “Xi Ma tông, Hoàng Ngục sơn, Cổ Ma sơn liên thủ bao vây tấn công chúng ta, mối thù này không thể không báo!”

Lời nói này vừa vang lên, những trưởng lão khác sôi nổi lên tiếng: “Đúng vậy, ước định hoà bình chó má gì đó, không được, chúng ta cần phải trả thù ba giáo phái ma đạo này!”

“Gần hai vạn đệ tử đã chết, đây chắc chắn là lần thương vong lớn nhất của Thái Uyên môn trong ba trăm năm gần đây!”

“May mà Thanh Thiền cốc không tới, nếu không thì chưa chắc chúng ta đã chống đỡ được.”

“Ta đề nghị viết thư cho Thái Thanh môn, Huyền Hồng Kiếm tông, Thiên Xu giáo, Xích Dương giáo, tuyên chiến với ma đạo!”

Đệ tử thân truyền của các mạch cũng tức giận, trong mắt ai cũng hiện lên sát ý, tức giận khó có thể kiềm chế.

Phó chưởng môn Trần An Thế nhíu mày lại, nói: “Được rồi, muốn báo thù cũng phải nghỉ ngơi một thời gian!”

Các trưởng lão nghe vậy lập tức yên tĩnh lại, có thể thấy được hắn rất có uy tín.

Trần An Thế bước lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm Quảng Cầu Tiên rồi nói: “Chưởng môn, ngươi đã bị thương nặng, chắc là phải dưỡng thương một thời gian, mà ta cũng phải đi ra ngoài giám sát việc long mạch. Chúng ta nên chọn ra đại đệ tử chủ mạch, thống lĩnh công việc toàn giáo, ổn định tình thế.”

“Ta đề nghị để Lục Viễn Quân đảm nhiệm vị trí đại đệ tử Thái Uyên môn, cống hiến, tư lịch của hắn đều đủ. Trong kiếp nạn lần này, một mình hắn đã ngăn cản tông chủ Xi Ma tông, công lao không thể không kể đến, có ai phản đối không?”