“Xong rồi…”
Cả người ông già gầy gò run rẩy, run giọng nói, mặt cắt không còn một giọt máu.
Giây phút này, ngay cả độc trùng được nuôi trong Thanh Thiền cốc cũng cảm thấy sợ hãi. Đây là bản năng, không có cách nào khống chế.
Nơi xa, một nam tu sĩ nằm trên mặt đất, cánh tay run lẩy bẩy chống người dậy, tuyệt vọng nhìn Hắc Long phía chân trời, giọng nói run rẩy: “Vạn Độc trận… Vạn Độc trận… Bị phá…”
“Chạy nhanh!”
Ở hướng khác truyền đến tiếng hét khàn cả giọng của một ma tu. Tiếng hét này lập tức phá vỡ sự yên lặng trong thiên địa, sĩ khí của Thanh Thiền cốc lập tức tan rã, ma tu còn sống dồn dập bò dậy, thoát khỏi nơi này, hoảng hốt chạy bừa. Những trưởng lão đó cũng mất hết can đảm, không dám kêu gọi nữa, bọn họ còn chạy nhanh hơn cả đệ tử.
Cốc chủ chết, bọn họ không sợ, bởi vì bọn họ còn có Vạn Độc trận!
Vạn Độc trận bị phá vỡ, bọn họ thật sự không còn tự tin nữa!
Phương Vọng quay đầu nhìn chăm chú, hắn chú ý thấy có một đám ma tu chạy trốn theo đường đi về phía Phương gia bèn lập tức làm Tiểu Tử đuổi giết.
Hắn Long tan biến, long khí tan đi như gió, lộ ra thân hình của Tiểu Tử. Thân hình của nó vốn đã rất to, nhưng sau khi Hắc Long biến mất, nó như lập tức thu nhỏ lại, thân rắn vốn rất to có vẻ cũng chỉ thế mà thôi.
“Công tử! Quá mạnh! Vừa rồi ta thật sự hoá rồng đó!”
Tiểu Tử nói với vẻ hưng phấn, Phương Vọng đứng trên đầu nó miễn cưỡng nở nụ cười.
Hoá thành Hắc Long hoàn toàn tiêu hao hết tất cả linh lực của hắn, nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc, hắn còn có thể chiến đấu bằng sức lực của thân thể.
Hắn đứng ngạo nghễ trên đầu rắn, tay phải cầm Thiên Cung kích, tay trái móc Linh Khí đan từ trong túi trữ vật ra dùng.
Mối thù Thanh Thiền cốc từng tàn sát đệ tử Thái Uyên môn, tra tấn Phương Hàn Vũ còn chưa chấm dứt, bây giờ lại vây giết hắn, mối thù này đã là thù không đội trời chung!
Trong mắt Phương Vọng đầy ngập sát ý!
Dù linh lực đã hao hết, Đấu Chiến Tâm của hắn vẫn đang thiêu đốt.
Tốc độ của Tiểu Tử rất nhanh, nó nhanh chóng bay vút theo hướng Thiên Cung kích chỉ, không ngừng phun ra kiếm khí bắn chết ma tu ven đường.
Cảm giác không bị bao vây tấn công làm nó cực kỳ hưng phấn!
Ma tu Thanh Thiền cốc đã mất hết can đảm, không một ai dám đánh trả, chỉ có thể cắm cổ cắm đầu chạy trốn, hễ là tu sĩ bị đuổi giết đều khó thoát khỏi cái chết.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Trên sườn núi, Phương Vọng chậm rãi bước tới, Kim Lân Bạch Vũ Y dính đầy máu, ngay cả khuôn mặt hắn cũng có vết máu. Tiểu Tử ghé vào đầu vai hắn, cả người đầm đìa máu tươi.
Hắn đi tới một tảng đá lớn ngồi xuống, ánh chiều tà khi mặt trời lặn chiếu xuống người hắn làm một nửa khuôn mặt tối lại. Dãy núi nằm giữa hắn và mặt trời đâu đâu cũng là thi thể khổng lồ của độc trùng, từng thi thể của ma tu Thanh Thiền cốc nhìn thấy mà ghê người.
Mệt!
Mệt xưa nay chưa từng có!
Phương Vọng cất Thiên Cung kích vào không gian bảo linh rồi thở ra một hơi, bây giờ hắn không muốn làm gì cả, thậm chí còn không muốn nạp khí, chỉ muốn ngẩn người một lát.
Trước trận chiến này, hắn vẫn luôn khát vọng có cơ hội được đánh một trận hết sức mình. Trận chiến lần này đúng là đã dùng hết hết sức mình, nhưng kẻ địch quá nhiều, hao hết linh lực, sức lực của hắn. Sau khi dùng Hắc Long phá vỡ Vạn Độc trận, hắn đi cả trăm dặm để giết người. Những tên ma tu đó không dám đấu với hắn, nhưng trong quá trình chạy trốn lại điên cuồng thả độc trùng, tranh thủ thời gian cho mình.
Phương Vọng không biết mình đã giết bao nhiêu con độc trùng, cũng may Kim Lân Bạch Vũ Y có thể chống đỡ nọc độc.
Đấu Chiến Tâm tồn tại càng có thể làm hắn tiến vào trạng thái chiến đấu hoàn hảo nhất, không có độc trùng, pháp thuật nào có thể đánh lén được hắn.
Nhìn lại trận chiến này, hắn nhận ra điểm thiếu sót của mình. Sức chiến đấu của hắn có thể quét ngang phần lớn tu sĩ Ngưng Thần cảnh, nhưng hắn vẫn chỉ là Huyền Tâm cảnh, linh lực có hạn, chưa đủ để một người diệt một giáo.
Nhưng trong trận chiến này, một mình hắn đã giết chết mấy nghìn ma tu, làm Thanh Thiền cốc nguyên khí đại thương. Trong khoảng thời gian rất dài trong tương lai, Thanh Thiền cốc hẳn là không dám ngoi đầu. Nếu có kẻ thù nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, có lẽ Thanh Thiền cốc còn sẽ bị huỷ diệt. Chỉ riêng tu sĩ Huyền Tâm cảnh thôi, hắn đã giết ít nhất hơn trăm người, đối với bất cứ một giáo phái nào, đây đều là tổn thất cực kỳ nặng nề.
“Phải nhanh chóng đột phá Ngưng Thần cảnh mới được. Đến lúc đó, đối mặt với loại tình huống này, dùng Thiên Địa kiếm ý là có thể quét sạch.”
Phương Vọng âm thầm cảm thán. Thiên Địa kiêm ý tiêu hao rất nhiều linh lực, ma tu Thanh Thiền cốc phân tán rộng, lại có vô số độc trùng, nếu hắn dùng Thiên Địa kiếm ý chiến đấu, kẻ địch chưa chết được một phần năm thì linh lực của hắn đã hao hết rồi. Bởi vì ma tu Thanh Thiền cốc tham gia chiến đấu không phải tu sĩ Dưỡng Khí cảnh. Trận chiến này, ma tu Thanh Thiền cốc đều vận dụng tinh nhuệ. Bây giờ nhớ lại những pháp thuật hoa hoè loè loẹt đó, hắn đều cảm thấy mới lạ.
Tiểu Tử nằm trên vai Phương Vọng không rên một tiếng như đã chết. Nó cũng cực kỳ mệt, trước khi phá trận, cả người nó đã tràn đầy vết thương, sau khi phá trận, vì quá hưng phấn nên yêu lực tiêu hao càng nhanh.
Phương Vọng hơi ngẩng đầu nhìn hoàng hôn phía xa, suy nghĩ rơi vào khoảng không.
Mãi đến khi bóng đêm phủ xuống, hắn mới khôi phục một chút sức lực, bắt đầu đả toạ nạp khí, đồng thời dùng Linh Khí đan.
Tiểu Tử há miệng bắt đầu cắn nuốt tinh hoa nhật nguyệt, bóng đêm yên lặng, một người một yêu đều không có tâm trạng nói chuyện.
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, Phương Vọng còn đang nạp khí nhưng vết máu trên người đã rửa sạch sẽ, cũng nhờ có Tiểu Tử, nó nắm giữ pháp thuật thuộc tính Thuỷ, miệng rắn phun nước rửa sạch giúp hắn.