TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 164: Giáo nguy, mau trở về! (2)

Lúc giẫm chân, Phương Vọng đã thúc giục Đấu Chiến Chân công, lúc này hắn đã vứt bỏ tạp niệm, hắn phải dốc hết sức giết chết ma tu Thanh Thiền cốc!

Đúng vậy, hắn không muốn chạy trốn!

Sắc mặt Bàng Thôn Thiên thay đổi, đối mặt với Thiên Cung kích đang lao nhanh đến, hai tay hắn giơ lên, ngưng tụ ra lồng phòng hộ linh lực theo bản năng.

Thế nhưng, Thiên Cung kích mạnh mẽ đâm trúng hắn, trực tiếp đánh tan lồng phòng hộ linh lực, chém đứt hai cánh tay của hắn, đâm vào ngực hắn, máu tươi bắn tung tóe, đè hắn rơi về phía rừng cây phía sau.

Phương Vọng gần như dừng lại cùng một lúc, quay người đi chém giết, tay phải rút ra Thanh Quân kiếm.

Lấy ít địch nhiều, hắn không muốn trực tiếp tiêu hao linh lực, quyết định dùng cách đơn giản nhất giết chết kẻ mạnh mẽ.

“Giết!”

Thấy Bàng Thôn Thiên bỗng chốc bị đánh thương, mặc dù sắc mặt của các đại tu sĩ của Thanh Thiền cốc đều thay đổi kịch liệt, nhưng vẫn nhao nhao thi triển ra tuyệt học của mình, bao vây tấn công Phương Vọng.

Pháp thuật đếm không xuể nhấn chìm Phương Vọng từ bốn phương tám hướng, Phương Vọng chạy đến bên vách núi, tung người nhảy lên. Lúc này, hai mắt của hắn lạnh băng như vậy, ánh mắt kiên định, chỉ có kẻ địch.

Tiểu Tử bò trên vai của Phương Vọng há miệng rắn ra, cảnh tượng dừng lại, một người một rắn nghênh chiến ma tu đầy trời, trên mặt bọn họ không hề có sợ hãi.

Trong rừng cây, Phương Dần đi ở giữa đội ngũ, lông mày hắn nhíu chặt, bỗng dưng thấy bồn chồn.

Phương Mãnh đi ở bên cạnh chú ý tới sắc mặt của hắn, phê bình: “Sao vậy? Thế này đã mệt rồi ư? Bình thường bảo ngươi tu luyện nhiều vào, ngươi không nghe!”

Phương Dần cười khổ, nói: “Tu hành không có thành quả, đâu thể tĩnh tâm lại, hơn nữa không phải ta mệt, ta cứ cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.”

“Hừ, ra vẻ thần bí.”

Phương Mãnh lắc đầu nói, tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, đệ tử Phương gia ở phía trước lục tục dừng lại, tất cả đều ngửa đầu lên, Phương Dần và Phương Mãnh cũng ngẩng đầu lên nhìn. Rừng cây ở đây thưa thớt, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, bọn họ thấy bầu trời bắt đầu u ám, giống như lôi vân sắp thổi quét đến, vô cùng áp lực.

Nhưng bọn họ không hề nghe thấy tiếng sấm.

Phương Mãnh suy nghĩ chốc lát, nói: “Được rồi, dừng lại đi, kết trận ở gần đây, chuẩn bị nghỉ ngơi.”

Đệ tử Phương gia không có ý kiến, chỉ là lúc bọn họ đang làm việc đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Dị tượng kia thật sự rất đáng sợ, khiến người ta hoảng hốt bất an.

Phương Dần đứng yên tại chỗ, nhìn về phía chân trời, trong lòng càng bất an.

Không biết tại sao, hắn lại nghĩ đến Phương Vọng.

“Chắc không phải đâu, tiểu tử kia lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện?”

Phương Dần thầm nghĩ, cố gắng an ủi bản thân, chủ yếu là bản thân hắn cũng không làm được gì.

Giờ phút này, hắn bỗng thấy hơi hối hận, có phải hắn cũng nên cố gắng tu luyện, cho dù thiên tư không tốt, có thể trở nên mạnh hơn chút thì được một chút không?

Mây đen cuồn cuộn, giữa trời đất bị vô số độc vụ vô biên bao phủ, nhìn ra xa, rừng cây khắp nơi đã khô héo, khắp nơi toàn là máu tươi, thi thể.

Ma tu, độc trùng đếm không xuể đang xuyên qua trong độc vụ, các loại pháp thuật oanh tạc bề mặt đất, vụn đá bay tứ tung, độc vụ cuồn cuộn.

Nhìn kỹ, phương hướng bọn họ đối mặt có một bóng dáng màu vàng đang chớp lóe thần tốc!

Uỳnh!

Núi rừng nổ tung, một cự mãng giống giao long màu tím to lớn như dãy núi xuất hiện, có một bóng dáng màu vàng lấp lánh đứng trên đỉnh đầu nó, rõ ràng chính là Phương Vọng.

Phương Vọng ngưng tụ ra Kim Lân Bạch Vũ Y, quanh người quấn quanh từng long khí màu vàng, tay phải của hắn nằm lấy Thiên Cung kích, khí phách lẫm liệt, giống như thần tướng trên trời hạ phàm.

Trên Kim Lân Bạch Vũ Y dính vết máu loang lổ, lúc này cả người Tiểu Tử cũng đầy vết thương, nhưng khí thế của bọn họ ngày càng cuồng bạo.

“Vạn Độc trận! Mau lên Vạn Độc trận!”

Một lão tu sĩ của Thanh Thiền cốc đứng trên đầu của một con cự kiến, khàn giọng hô lên, vừa dứt lời, một tiếng xé gió truyền ra từ trong độc vụ u ám phía trước, hàn quang lóe qua, Thanh Quân kiếm trực tiếp đánh nát đầu của hắn.

Xác cũ chưa lạnh, lại thêm xác mới!

Tiểu Tử nghiền áp cả đường đi, trong miệng phun ra kiếm khí, đánh giết ma tu Thanh Thiền cốc ở dọc đường. Nơi đi ngang qua, đất cát bụi mù, huyết nhục tung tóe, tiếng kêu thảm không ngừng lọt vào tai.

Phương Vọng tung người nhảy lên, dáng vẻ như hùng ưng, hai tay nắm Thiên Cung kích đâm mạnh xuống. Một ma tu trung niên đối diện hắn nâng đao ngăn chặn, kết quả bị đánh tới hai cánh tay tê dại, vẻ mặt hoảng sợ.

Hắn sợ hãi ngước mắt nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt lạnh băng của Phương Vọng.

Không có bất cứ lời độc ác nào, Phương Vọng chợt dùng sức, trực tiếp chém nửa thân thể của hắn, huyết nhục bắn tung tóe, nam tử trung niên kêu đau khổ, thảm thiết.

“Chặn hắn lại!”

Bàng Thôn Thiên gào rống, cả mặt hắn toàn là máu, hai cánh tay do vô số tiểu huyết trùng tạo thành, tay phải nắm trường tiên, tay trái cầm một lá cờ to. Lúc nói, hắn nhanh chóng gom góp, độc vụ màu máu dâng trào giống như gió lốc giết về phía Phương Vọng.

Phương Vọng đáp xuống đất, trực tiếp xông về phía hắn, quyết chí tiến lên.

Hắn vừa lao nhanh vừa khua Thiên Cung kích, đánh tan pháp thuật bốn phương tám hướng giết tới. Chín quả cầu lửa lơ lửng phía sau đầu hắn, ép độc vụ xung quanh không thể đến gần người hắn. Hắn xông lên, trực tiếp xé ra một khe nứt trong biển độc vụ giữa núi rừng.

Thấy Phương Vọng giết đến, Bàng Thôn Thiên không kịp kinh hồn bạt vía, hắn lập tức vung trường tiên, đập xuống dưới đất, mặt đất vỡ vụn, từng liệt diễm màu máu dâng trào, lan về phía Phương Vọng.

Huyền Dương Thần Kinh hộ thể, Phương Vọng làm lơ tất cả hỏa diễm, cưỡng chế xuyên qua, Bàng Thôn Thiên nhìn thấy, sợ hãi đến cực điểm.

“Tên này…”

Trong lòng Bàng Thôn Thiên tràn đầy sợ hãi, hắn nắm giữ lực lượng nửa giáo của Thanh Thiền cốc, vậy mà không thể trấn giết được Phương Vọng.