Kiếm tông chết rồi ư?
Đây là suy nghĩ của tất cả người quan sát trận chiến, đổi thành bọn họ gặp thế công như vậy, thì chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ!
Kiếm Thiên trạch rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng sét xung quanh Phương Vọng vẫn đang vang dội. Lúc này hắn ngạo nghễ đứng trên trời cao, Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận vây quanh, khiến cho hắn giống như Lôi Quân trên trời giáng lâm nhân gian.
Lôi quang lấp lóe, dáng người Phương Vọng như ngọn núi, vẻ mặt lạnh lùng.
Ngày càng nhiều tu sĩ chuyển ánh mắt lên người hắn, bảy mươi hai pháp kiếm thượng phẩm giống như thần thị vây quanh người hắn. Cảnh tượng này kích thích các tu sĩ sâu sắc, suốt đời bọn họ sẽ khó quên cảnh này.
Ánh mắt Cố Ly nhìn Phương Vọng đầy tia sáng kỳ dị, vẻ mặt của Cố Thiên Hùng đờ đẫn. Đây là lần thứ hai hắn thấy Phương Vọng ra tay, nhưng vẫn là chấn động.
Hắn không hiểu sao trên đời lại có nhân vật như vậy!
Thiên Địa kiếm ý, Thần Dưỡng Kiếm Khí đã bị hắn luyện đến đại thành, bây giờ ngay cả Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận khó học nhất của Thái Uyên môn hắn cũng có thể dễ dàng thi triển!
Hắn mới tu hành mười sáu năm đấy!
Phương Vọng giơ tay trái lên, chỉ về phía trước, tay phải tạo thành trảo, cách không tóm một cái, một thân hình đột nhiên bay ra từ trong sóng bụi cuồn cuộn xa xa, chính là Khổng Tích.
Lúc này, cả người Khổng Tích cháy đen, máu tươi đầm đìa, ngực cắm một pháp kiếm của chính hắn, chuôi kiếm quay về phía Phương Vọng.
Sự xuất hiện của hắn lại thu hút ánh mắt của tất cả mọi người lần nữa.
Hàng nghìn tu sĩ nhìn hắn bay về phía Phương Vọng, chuôi kiếm trên ngực hắn rơi vào tay của Phương Vọng. Phương Vọng cầm kiếm chọc Khổng Tích, tứ chi của Khổng Tích tất nhiên đều rũ xuống, cơ thể run rẩy, không còn sự oai phong lúc trước nữa.
Kiếm tông thảm bại!
Người chứng kiến trận chiến này chỉ có một cảm nhận.
Khổng Tích hoàn toàn không phải đối thủ của Phương Vọng!
Nếu không phải biết thân phận của Khổng Tích và Phương Vọng, thì bọn họ còn tưởng rằng Phương Vọng dùng cảnh giới cao nghiền áp Khổng Tích cảnh giới thấp.
Phương Vọng hơi hất cằm, liếc nhìn Khổng Tích, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh, hắn khẽ hỏi: “Ngươi có phục không?”
Bốn chữ này theo Thiên Địa kiếm ý vang vọng trong Kiếm Thiên trạch, giống như từng tiếng sấm, quanh quẩn không ngừng.
Ngươi có phục không?
Bốn chữ này giống như búa nặng đập trong lòng hàng nghìn tu sĩ. Bọn họ đã quên mất lời xúi giục của Khổng Tích, trong lòng chỉ còn sự sùng bái, phấn chấn vô tận.
Trận chiến này, chắc chắn là trận chiến mạnh nhất đa số người từng thấy trong đời, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đủ khiến bọn họ cả đời khó quên.
Ngay cả Phương gia cũng như vậy, bọn họ cảm thấy Phương Vọng mạnh mẽ tới mức khiến bọn họ xa lạ, nhưng mà bọn họ không bài xích loại xa lạ này, chỉ sẽ tự hào vì hắn.
Phương Dần nhìn bóng dáng của nhi tử, cảm xúc trong lòng càng sâu hơn.
Ông trời ơi!
Sao hắn sinh ra được đứa con như vậy?
Nếu không phải trông Phương Vọng trông cực giống hắn, thì hắn cũng hoài nghi nhân sinh.
Phương Hàn Vũ, Tùng Kình Uyên và các kiếm thị đều bị cảm xúc làm choáng ngợp. Giờ phút này, Phương Vọng chính là Kiếm Thánh trong mắt bọn họ.
Nhất là Tùng Kình Uyên, hắn xông pha với Kiếm Thánh nhiều năm. Trong mắt hắn, tư thái của Phương Vọng lúc này hoàn toàn chính là Kiếm Thánh, đúng là giống y như đúc.
Lúc này, chỉ có một người không vui vẻ nổi.
Đó chính là Kiếm tông Khổng Tích.
Khổng Tích đã là nỏ mạnh hết đà, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mông lung. Hắn không thấy rõ vẻ mặt của Phương Vọng, nhưng hắn nghe thấy lời chất vấn của Phương Vọng.
“Ta sắp chết rồi sao…”
Trong lòng Khổng Tích tràn đầy sợ hãi, đã không nghĩ được đến chuyện khác, hắn chưa từng tới gần cái chết giống như hôm nay.
Lúc trước hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, ít nhất là dựa vào thực lực của bản thân giết ra ngoài, trong lòng có niềm tin. Trận chiến bây giờ, niềm tin của hắn đã bị đánh nát triệt để, giờ phút này, tông môn, danh dự, đố kỵ… vân vân, tất cả đều bị hắn vứt ra sau đầu.
Tu tiên mấy trăm năm, khó khăn lắm mới đạt đến đỉnh cao của Tu Tiên giới Đại Tề, lẽ nào thật sự phải dừng bước ở đây ư?
Trong lòng Khổng Tích sinh ra sự sợ hãi không thể ngăn chặn, hắn không muốn chết!
“Phục…”
Khổng Tích khó khăn trả lời, Phương Vọng cố ý dùng Thiên Địa kiếm ý phóng đại giọng nói của hắn. Tất cả tu sĩ đều nghe thấy lời nói của hắn, cho dù chỉ một chữ, nhưng cũng đủ khiến tất cả tu sĩ phấn khởi.
Ầm!
Kiếm Thiên trạch hoàn toàn chấn động!
“Mạnh quá! Đây chính là Thiên Nguyên Kiếm Thánh sao?”
“Chưa từng thấy phong thái của Kiếm Thánh, nhưng ta cảm thấy Phương Vọng đã là Kiếm Thánh chân chính.”
“Ta cảm thấy Phương Vọng đã thủ hạ lưu tình!”
“Quả thật, thật sự muốn chiến đấu sinh tử, thì Kiếm tông đã chết rồi. Nói ra, Kiếm tông ỷ già lấn nhỏ, vốn không đủ tiêu chuẩn, trước khi đánh còn nói những lời công tâm kia, Phương Vọng có thể để hắn sống sót, đã đủ rộng lượng, rồi có phong thái của Tông Sư. Kiếm tông so với Kiếm Thánh, cao thấp đã rõ!”
“Kiếm tông cái gì, cũng chỉ có vậy, tám trăm năm Đại Tề sau này đều phải là họ Phương!”
Tu sĩ các phe bàn tán xôn xao. Bọn họ không thù không oán với Phương Vọng, có thể chứng kiến nhân vật thiên kiêu như vậy quật khởi, tất nhiên thấy mà vui mừng.
Sau khi trận chiến này kết thúc, Phương Vọng chắc chắn sẽ trở thành một đại tu sĩ đỉnh phong của Tu Tiên giới Đại Tề, đủ để rung chuyển phong vân thiên hạ.
Quan trọng nhất là hắn còn rất trẻ!
Nghe Khổng Tích nói, Phương Vọng mỉm cười, quay người bay về phía ven hồ, từng pháp kiếm thượng phẩm liên tiếp chui vào trong túi trữ vật của hắn. Đỉnh núi cao phía xa vẫn đang bốc cháy, tượng trưng cho trận chiến này quả thật đã từng xảy ra.
Phương Vọng vốn muốn giết Kiếm tông, nhưng vừa nghĩ đến Thái Uyên môn, Huyền Hồng Kiếm tông là tông môn chính đạo có quan hệ tốt, sau lưng hắn còn có Phương gia, nên đã để lại người sống. Hơn nữa Kiếm tông sống mới có thể chứng minh sự mạnh mẽ của hắn.