TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 160: Ngươi có phục không? (2)

Giết người chỉ mang lại sự sợ hãi hoặc thù hận thôi.

Phương Vọng đáp xuống đầu cầu, Tùng Kình Uyên lập tức để các kiếm thị dẫn Khổng Tích đi chữa thương.

Tiểu Tử nhảy lên vai của Phương Vọng, hừ hỏi: “Công tử, tại sao không trực tiếp giết chết hắn?”

Phương Hàn Vũ gật đầu, mảnh vải không thể che giấu sát khí của Tuyệt Tâm Tà Mục.

Tùng Kình Uyên lại nói: “Giết hắn dễ như trở bàn tay, nhưng cần gì phải vậy. Qua trận chiến này, kiếm tâm của hắn coi như sụp đổ rồi, không thể tạo ra uy hiếp. Sau này các giáo phái lớn thấy hắn, thì sẽ nhớ đến hắn từng bại trong tay Phương Vọng, đây mới là đá kê chân tốt nhất.”

“Sở dĩ sư phụ ta có thể trở thành Kiếm Thánh, chính là vì người hắn đánh bại đều còn sống, người người ca tụng sự mạnh mẽ của hắn, nên mới có uy danh ngày nay. Các ngươi lại nghĩ đến chưởng môn của Huyền Hồng Kiếm tông, Thái Uyên môn xem, bọn họ rất mạnh mẽ, người bọn họ giết rất nhiều, nhưng bọn họ có thể so sánh với Kiếm Thánh không?”

Lời này khiến Phương Hàn Vũ và các kiếm thị như có điều suy nghĩ.

Phương Vọng cười, Tùng sư huynh này đúng là thú vị.

“Ta không giết hắn, chỉ là vì hắn tuân thủ quy củ, nói một năm là một năm, cũng không bày kế mai phục. Điều này không có nghĩa là ta không giết người, ta là truyền nhân Kiếm Thánh, nhưng ta sẽ không trở thành Kiếm Thánh như hắn. Dùng giết để cản giết, mới là chính đạo của ta.”

Phương Vọng cười nói.

Người hắn từng giết không ít, hắn không hề có tình kết không sát sinh, không giết Kiếm tông chỉ là vì nghĩ cho đại cục.

Nghe vậy, Tùng Kình Uyên hơi cau mày, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy Phương Vọng nói có lý. Có lúc quả thật giết chóc là cần thiết, hắn từng thấy không ít người được Kiếm Thánh tha cho quay trở lại, không biết tốt xấu.

Đúng lúc này, một đám tu sĩ bay tới, chính là đệ tử của Huyền Hồng Kiếm tông, một người trong đó rõ ràng chính là Từ Cầu Mệnh.

Từ Cầu Mệnh không còn mặt mũi gặp Phương Vọng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn, Phương Vọng cũng không nhìn hắn, chủ yếu là Phương Vọng đã quên hắn rồi.

Đám tu sĩ này đón lấy Kiếm tông đang hấp hối từ trong tay kiếm thị.

Kiếm tông cả mặt toàn máu khó khăn ngẩng đầu, hắn nhìn về phía Từ Cầu Mệnh, run giọng nói: “Đời này kiếp này… Không thể tranh với hắn… Không thể…”

Đôi mắt hắn chảy ra hai hàng nước mắt, sau đó đã ngất xỉu.

Tâm thần Từ Cầu Mệnh chấn động. Hắn tận mắt thấy đại chiến vừa rồi, hắn cảm thấy mình hoàn toàn không phải đối thủ của Phương Vọng. Bây giờ nghe thấy sư thúc trước giờ luôn kiêu ngạo, chuyên quyền độc đoán nói ra lời như vậy, khiến hắn càng chấn động kịch liệt hơn.

Từ lúc hắn bước lên con đường tu tiên, hắn chính là thiên tài được mọi người chú ý, cả Huyền Hồng Kiếm tông đều tâng bốc hắn. Cho dù Lục Viễn Quân đột nhiên xuất hiện, Huyền Hồng Kiếm tông vẫn tràn đầy lòng tin với hắn, hắn cũng không chịu thua kém, chưa từng khiến người ta thất vọng.

Bây giờ…

Một thiên tài tên Phương Vọng đã xông vào thế giới của hắn với tư thái ngang ngược. Từ lúc Thiên Nguyên bảo linh truyền ra, bên cạnh hắn toàn là tiếng thán phục Phương Vọng. Mặc dù không có ai so sánh hắn với Phương Vọng ngay trước mặt hắn, nhưng hắn biết, không có ai đánh đồng hắn với Phương Vọng, hai người không phải thiên tài cùng một cấp bậc. Chính vì vậy, thực ra trong lòng hắn không phục, hắn muốn cố gắng tu luyện, đường đường chính chính đánh bại Phương Vọng.

Nhưng thấy tình trạng thê thảm của Khổng Tích, lại nghĩ đến lời của hắn, trái tim của Từ Cầu Mệnh rơi vào trong sự mông lung trước giờ chưa từng có.

Cả Thiên Kiếm trạch đều rơi vào trong tiếng xôn xao. Mọi người của Phương phủ, các đệ tử của Thái Uyên môn nhanh chóng đến nơi đây, Phương Vọng bị bao vây.

“Cũng may ngươi không giết Khổng Tích, nếu như giết, thì Thái Uyên môn và Huyền Hồng Kiếm tông sẽ có ngăn cách rồi.”

Triệu Truyền Càn khen ngợi nói.

Tham Thụy chân nhân khinh thường hỏi: “Giết thì giết, Huyền Hồng Kiếm tông hắn dám nói cái gì? Là bọn họ kiếm chuyện!”

Chu Bác hưng phấn nói: “Phương sư huynh lợi hại, cách đệ nhất thiên hạ không còn xa rồi!”

Phương Dần nhìn nhi tử được đồng môn ủng hộ, vẻ mặt tự hào tươi cười.

Cùng lúc này, đã có tu sĩ bắt đầu rời đi, bọn họ cũng là thám tử, muốn mang kết cục của trận chiến này trở về sớm nhất, thế nhưng lúc rời đi, mỗi người đều có biểu cảm rất phức tạp.

Chứng kiến trận chiến này, bọn họ biết Phương Vọng đã không thể ngăn cản. Không cần Thái Uyên môn bảo vệ, hắn đã là một trong số đại tu sĩ không thể trêu chọc nhất Đại Tề!

Trên hành lang, ven hồ.

Cố Thiên Hùng cảm thán nói: “Nữ nhi, tu luyện cho tốt đi, không mong ngươi đuổi kịp hắn, ít nhất so được với nữ tử khác của Tu Tiên giới, đỡ cho không xứng với hắn. Nếu ngươi có thể trở thành nữ tu sĩ mạnh nhất Tu Tiên giới, cho dù không thể bằng hắn, nhưng cũng chỉ có ngươi có thể xứng với hắn.”

Sau trận chiến này, hắn thật sự cảm thấy nữ nhi của mình không xứng với Phương Vọng.

Đừng nói nữ nhi của hắn, chắc Thái Uyên môn cũng không giữ được Phương Vọng!

Nhân vật như vậy chắc chắn sẽ không bị trói buộc ở Tu Tiên giới Đại Tề!

Cố Ly gật đầu. Mặc dù nàng không nói lời nào, nhưng nhìn ánh mắt của nàng có thể thấy trong lòng nàng không hề bình tĩnh.

Mãi đến đêm khuya, Kiếm Thiên trạch mới yên tĩnh trở lại như ngày thường.

Trong một lầu các.

Phương Vọng ngồi đối diện gia gia Phương Mãnh, cùng nhau thưởng thức trà. Phương Mãnh nhìn tôn nhi của hắn, càng nhìn càng thấy tự hào, cảm thán trong lòng càng khó nói thành lời.

Từ sau khi các nhi tử trưởng thành, Phương Mãnh luôn buồn rầu, hắn cảm thấy các con khó kế thừa đại nghiệp, còn đời cháu lại còn trẻ, đây chính là nguyên nhân hắn không chịu buông bỏ vị trí Quốc công.

Hắn đâu ngờ tới Phương gia lại xuất hiện một nhân vật như Phương Vọng!

Đừng nói chống đỡ Phương phủ, ngay cả Hoàng quyền cũng không tính là gì ở trước mặt Phương Vọng!